Bài viết | 4135 |
---|---|
Câu hỏi | 3167 |
Thành viên | 462 |
Một con người đầy tri thức có thể đánh bại một con người dày dặn kinh nghiệm ở xã hội hay không?
Còn bạn, bạn cảm thấy mình "mới" hơn qua hình thức nào, nhờ sách vở nhiều hơn hay nhờ trải nghiệm nhiều hơn
Bố mình mất sớm. Mẹ mình một thân lo cho 2 con ăn học nên mẹ lao vào công việc như điên. Dẫu vậy mẹ vẫn luôn cố gắng quan tâm chị em mình. Thế nhưng mình lại không làm đc bổn phận một người con phải làm. Mình không trông nom được nhà cửa, không chăm lo nội trợ, bỏ bê nhà cửa bừa bộn. Mình thường tự nhủ mình đang là học sinh, phải đi học nhiều để trốn tránh nhưng mình nhận ra mình cũng chưa thật sự cố gắng trong việc học.
Mình đã rất nhiều lần quyết tâm phải thay đổi, mình lập thời gian biểu, lên mạng tìm kiếm làm sao để thôi trì hoãn,... Nhưng mình vẫn ko làm đc. Mình tự dằn vặt nhiều, mình cứa tay, tự tát vào mặt bản thân để trút giận nhưng mỗi lần mình quyết tâm xong chỉ đc 1-2 ngày là lại như cũ.
Dần già mình càng khó kiềm chế cảm xúc bản thân hơn. Mỗi khi xích mích với mẹ hoặc bị mắng mình sẽ chạy lên phòng đóng cửa trút giận hoặc nằm 1 chỗ. Hôm nay mình bị mắng vì làm ảnh hưởng công việc của mẹ. Vì lần này bị mắng ở phòng mình nên mình theo thói quen đóng mạnh cửa lại nhưng chợt nhận ra mình đã phạm phải tội tày trời...
Mẹ đạp cửa và mắng mình rằng mình là đứa mất dạy, bất hiếu, mẹ đẻ đau mày mà mày tỏ thái độ với mẹ thế à,... Mình lại trốn tránh bằng cách nói rằng con tự trách bản thân con chứ ko phải trách mẹ nhưng mẹ ko tin. Mình cũng ko tin
Mình nhận thức đc rằng mình bất hiếu. Mình luôn cảm thấy mình đối xử tệ với mọi người xung quanh và với chính bản thân mình. Mình thường quát mắng em gái, chống đối cãi lại mẹ, tỏ thái độ với mẹ, khó chịu với bạn bè chỉ vì tâm trạng mình ko tốt, và rất nhiều điều nữa.
Những điều đó ngày qua ngày nặng lên như những hòn đá sắc cạch đè vào tim mình, cứa vào tim mình, mình cảm thấy tội lỗi vô cùng và luôn cảm thấy mình ko đáng được sinh ra trên thế giới này. Mình cũng không biết điều gì đã giữ mình lại trên cõi đời này đến bây giờ nữa. Nhưng mình biết nếu mình còn tiếp tục không thay đổi thì mình sẽ sớm không cứu vãn được nữa.
Mọi người còn con đường nào cho mình ko?
Mình đỗ Sư phạm, nhưng không muốn là giáo viên (từ lâu đã là như thế). Mình tính năm 2 chuyển sang ngành khác hoặc lấy bằng sư phạm xong học văn bằng 2 (đang phân vân kinh tế và truyền thông), mẹ mình bảo học kinh tế truyền thông thất nghiệp, không xin đc việc đâu, rồi lấy ví dụ người quen của mẹ học tài chính ngân hàng nhưng thất nghiệp, đi làm công nhân. Mẹ khuyên mình tiếp tục sư phạm Toán + học thêm tiếng Anh, ra dạy thêm, dạy ở trung tâm kiếm đầy tiền không lo thất nghiệp, công việc dạy cũng nhẹ hơn nhiều so với kinh tế truyền thông, không áp lực, chỉ cần soạn giáo án và lên lớp. Mình thắc mắc:
1/vai trò của hướng nghiệp có đơn giản là hướng vào nghề không làm mình thất nghiệp? Hay thực ra mình cứ việc chọn bừa ngành nghề không cần cân nhắc định hướng, vì chỉ cần cố gắng là auto có niềm yêu thích công việc?
2/có cách nào để biết học ngành bất kỳ nào có nhiều cơ hội làm đúng ngành, và trái ngành không ạ?
3/có đúng là làm nghề giáo không áp lực bằng kinh tế, truyền thông không? Làm thế nào để biết theo ngành gì sẽ auto thất nghiệp và ngành gì sẽ auto có việc làm?
4/mình nên tiếp tục chịu đựng sư phạm để tránh thất nghiệp như dân kinh tế truyền thông; hay cứ nhảy sang khi có cơ hội? Mẹ mình bảo mình hợp với sư phạm thôi chứ không hợp với kinh tế, truyền thông vì mình ko hoạt bát, ko nhanh nhẹn, ko năng động, ko giao tiếp tốt. Liệu mẹ mình nói có đúng? Nếu đúng liệu mình có thể sửa để hợp không, và cách sửa như thế nào?
5/có thật sự cứ đi làm kinh tế, truyền thông auto thất nghiệp? Ngoài lề, bạn mình bảo học tâm lý dễ thất nghiệp vì Việt Nam chưa thịnh ngành này, đúng hay sai ạ? Và có thật sự cứ an phận ở trường sư phạm auto có công ăn việc làm ở trường/trung tâm?
Nếu có thể quay trở lại bất kì thời điểm nào trong quá khứ nhưng mọi thứ ở hiện tại của bạn (gia đình, vợ con, vật chất,...) sẽ biến mất, liệu bạn có muốn trở lại hay không?
Mình xin gửi thêm thông tin để các bạn cùng tham khảo trước khi chia sẻ quan điểm:
Theo bạn, liệu hình thức giáo dục tại gia này có thể trở nên phổ biến và khả thi trong tương lai không? vì sao bạn lại nghĩ như vậy?
bố mẹ không tạo điều kiện cho học mà mình lại muốn học giỏi. có nên bỏ nhà ra đi khi đang học lớp 11?
Xin chào mn, m đang học lớp 11 mà mất gốc toán thế nên cần nhiều thời gian học để hiểu. Bên cạnh đó , mình cx đăng ký đi ôn thi hsg Tiếng Anh. Thế nhưng, ngay từ khi còn bé việc học của m cx k được bố mẹ sát sao. Mà bố mẹ mình chỉ nói khơi khơi là mình cần học giỏi.. đến năm nay, m muốn học từ cơ bản đến nâng cao để đỗ ĐH. Nhưng bm m cx không cho ờ nhà học, chỉ vì bắt mình đi làm ruộng. M có đề xuất với bm là cho m học ở nhà, nhưng họ k cho vì 2 lí do sau: thứ nhất, vì hôm trước m có đi học muộn bởi lúc đầu cô gửi tkb báo 2h15 vào học mà sau đấy lại gửi 1tkb khác báo 2h5p vào học. Thế là m đi học muộn vì k xem kĩ giờ, m chỉ nghĩ là đổi môn hay đổi ngày học nhưng k, nó vẫn vậy. Thứ hai, là vì mình học trên điện thoại nên bm m chỉ nghĩ là m chơi đt chứ k hề học. M đã lường trc đc nên có bảo rằng nếu bm k an tâm con học ở nhà thì cho con đi học thêm ở ngoài kia. Và câu trả lời vẫn cứ là không. Vẫn những lí do vớ vẩn ấy , hoặc m nghĩ rằng: thứ nhất , bm k có tiền cho m đi học, thứ hai bm k có tiền thuê ng làm. M cx đã lường trc đc điều này nên m có nói rằng , có thể để m ở nhà tự học. Nhưng câu trả lời vẫn vậy, vẫn là sự cổ hủ. Nghĩ điện thoại chỉ là thứ để giải trí, làm hỏng con người...
M cx đã nghĩ là m có nên bỏ nhà , tự kiếm tiền r đi học cho thoải mái? Nhưng bên cạnh đó cx là rất nhiều rủi ro. Rủi ro về nơi ở, môi trường xung quanh khi k có bố mẹ che chở?( mà ở nhà bm cx k hẳn là che chở cho m, chắc chỉ là cho m nơi ở r nuôi nấng m k đúng cách ) hay ở nhờ nhà ng thân ..
M chỉ là muốn đc học nhiều hơn, có 1 tương lai sáng hơn. Nhưng lại k có đc đk như vậy. Dù cx k đến mức k đc đi học ở trường nhưng một người mất gốc toán rồi học nhx thứ m kh hiểu cùng với người thầy có pp dạy k đúng. Cx là 1 cực hình..