Bài viết | 3020 |
---|---|
Câu hỏi | 2275 |
Thành viên | 13407 |
Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi có ai dám cá không đôi ba lần "dọn dẹp" rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thế trách cũng không thở than, vì đó là quy luật của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con người vẫn luôn tự dày xéo mình trong muôn vàn câu hỏi tại sao, luyến tiếc cũng theo thời gian mà ngấm ngầm tan biến. Có bao giờ bạn dừng lại để nhớ về tuổi học trò, nhất là thời PTTH, và trong những tháng năm đó có điều khiến bạn tiếc nuối hay không?
Hãy chia sẻ nhé, cảm ơn các ban!
Hôm trước, mình có đi khám tâm lí thì bị chuẩn đoán là rối loạn cảm xúc lưỡng cực, nhưng mà bác sĩ không cho mình kiểm tra các bài test, hay kiểm tra những cái khác. Mà chỉ nói chuyện và đặt vài câu hỏi, rồi chuẩn đoán. Có ai đã từng khám tâm lí rồi không, có thể cho mình biết thêm đc không. Mình cảm ơn.
Nhắn tin thì hỏi tới đâu trả lời tới đó
Mình muốn thảo luận về 1 câu hỏi, bản thân mình có trải qua 1 thời gian ảnh hưởng về mặt tâm lý, đau khổ, từ đó mình ngộ ra được rất nhiều điều, những sai lầm của bản thân, và từ đó bắt đầu có những bước thay đổi trong lối sống, suy nghĩ
Vậy nếu như ko có đau khổ, biến cố thì con người có thay đổi ko, hay là khi vẫn còn chịu đựng được thì vẫn ko thay đổi. Và khi đau biến cố ập đến nó bắt buộc ta phải thay đổi thì ta mới bắt đầu thay đổi?
Như vậy đau khổ biến cố ko phải là 1 món quà hay sao bởi vì nó giúp ta thay đổi?
Và nếu ko trải qua biến cố, đau khổ thì có cách nào khác để thay đổi dc ko? Điều gì tác động mạnh mẽ nhất đến sự thay đổi của 1 con người
Chào mọi người, từ nhỏ, nơi mình sống ở gần trường nên việc đi bộ đến trường đã quá đỗi quen thuộc đối với mình, mỗi lần đi xa mình sẽ nhờ ba của mình đưa đi vì lúc ấy nhà mình chỉ có 1 chiếc xe máy. Mình không biết chạy bất kì phương tiện nào kể cả xe đạp, xe máy thì càng không vì lúc ấy ba mình không cho mình chạy (mình có hỏi nhiều lần cũng không biết tại sao ba mình lại không cho phép 😭), vì những lí do đó mà đến khi có kết quả đh mình mới lần đầu được ba cho phép học chạy xe máy để lên đh. Chưa từng chạy xe và con xe đầu tiên mình được thử và sỡ hữu đó là chiếc vision, mình tập chạy xe máy vỏn vẹn trong 2 tuần và sau đó đem nó đi học đh. Không phụ lòng mong đợi của mn, mình chạy xe như hạch, mình tạt đầu xe tải và ăn chửi liên tục, mỗi lần như vậy mình quê với sợ lắm, mình cũng có tập vòng số 8 nhưng nó ra số 0, việc quẹo cua là khoảng mình cực tệ, từ đó chạy xe máy trở thành cực hình của mình. Mình thuê trọ gần trường để được cuốc bộ đến trường, đến bây giờ khi không còn là sinh viên năm nhất nữa, mình vẫn còn giữ thói quen đó. Mỗi lần cần đi xa như mua đồ, đi chơi hay học ở khu 2 mình sẽ nhờ bạn mình chở. Nhưng bây giờ có những việc xảy ra mà mình khó có thể nhờ các bạn ấy mãi, với tính chất của ngành mình thì sau này cần phải di chuyển xa rất nhiều và đương nhiên mình cũng không thể cuốc bộ mãi, nhà mình cũng không giàu để chu cấp cho mình đi xe ôm công nghệ mãi được, đặc biệt hết năm nay là đổi luật thi xe máy rồi. Nhận thức được những điều đó, bản thân biết phải tập chạy xe nhưng mà mình chạy xe quá ư là tệ đi, mình luôn làm ảnh hưởng đến luồng giao thông xung quanh, khi có nhiều xe là mình cực hoảng và không biết giải quyết ra sao luôn, đều ấy làm mình cực kì sợ việc chạy xe. Việc không chạy xe trong thời gian dài còn khiến xe mình hư tới hư lui nữa, mình cảm thấy thất vọng về bản thân cực kì và còn báo ba mẹ nữa, nhưng mình quá sợ chạy xe. Làm sao để vượt qua nỗi sợ đó đây?
Cảm ơn mọi người vì đã đọc đến đây ạ.