Bài viết | 189 |
---|---|
Câu hỏi | 135 |
Thành viên | 168 |
Mình đỗ Sư phạm, nhưng không muốn là giáo viên (từ lâu đã là như thế). Mình tính năm 2 chuyển sang ngành khác hoặc lấy bằng sư phạm xong học văn bằng 2 (đang phân vân kinh tế và truyền thông), mẹ mình bảo học kinh tế truyền thông thất nghiệp, không xin đc việc đâu, rồi lấy ví dụ người quen của mẹ học tài chính ngân hàng nhưng thất nghiệp, đi làm công nhân. Mẹ khuyên mình tiếp tục sư phạm Toán + học thêm tiếng Anh, ra dạy thêm, dạy ở trung tâm kiếm đầy tiền không lo thất nghiệp, công việc dạy cũng nhẹ hơn nhiều so với kinh tế truyền thông, không áp lực, chỉ cần soạn giáo án và lên lớp. Mình thắc mắc:
1/vai trò của hướng nghiệp có đơn giản là hướng vào nghề không làm mình thất nghiệp? Hay thực ra mình cứ việc chọn bừa ngành nghề không cần cân nhắc định hướng, vì chỉ cần cố gắng là auto có niềm yêu thích công việc?
2/có cách nào để biết học ngành bất kỳ nào có nhiều cơ hội làm đúng ngành, và trái ngành không ạ?
3/có đúng là làm nghề giáo không áp lực bằng kinh tế, truyền thông không? Làm thế nào để biết theo ngành gì sẽ auto thất nghiệp và ngành gì sẽ auto có việc làm?
4/mình nên tiếp tục chịu đựng sư phạm để tránh thất nghiệp như dân kinh tế truyền thông; hay cứ nhảy sang khi có cơ hội? Mẹ mình bảo mình hợp với sư phạm thôi chứ không hợp với kinh tế, truyền thông vì mình ko hoạt bát, ko nhanh nhẹn, ko năng động, ko giao tiếp tốt. Liệu mẹ mình nói có đúng? Nếu đúng liệu mình có thể sửa để hợp không, và cách sửa như thế nào?
5/có thật sự cứ đi làm kinh tế, truyền thông auto thất nghiệp? Ngoài lề, bạn mình bảo học tâm lý dễ thất nghiệp vì Việt Nam chưa thịnh ngành này, đúng hay sai ạ? Và có thật sự cứ an phận ở trường sư phạm auto có công ăn việc làm ở trường/trung tâm?
bố mẹ không tạo điều kiện cho học mà mình lại muốn học giỏi. có nên bỏ nhà ra đi khi đang học lớp 11?
Xin chào mn, m đang học lớp 11 mà mất gốc toán thế nên cần nhiều thời gian học để hiểu. Bên cạnh đó , mình cx đăng ký đi ôn thi hsg Tiếng Anh. Thế nhưng, ngay từ khi còn bé việc học của m cx k được bố mẹ sát sao. Mà bố mẹ mình chỉ nói khơi khơi là mình cần học giỏi.. đến năm nay, m muốn học từ cơ bản đến nâng cao để đỗ ĐH. Nhưng bm m cx không cho ờ nhà học, chỉ vì bắt mình đi làm ruộng. M có đề xuất với bm là cho m học ở nhà, nhưng họ k cho vì 2 lí do sau: thứ nhất, vì hôm trước m có đi học muộn bởi lúc đầu cô gửi tkb báo 2h15 vào học mà sau đấy lại gửi 1tkb khác báo 2h5p vào học. Thế là m đi học muộn vì k xem kĩ giờ, m chỉ nghĩ là đổi môn hay đổi ngày học nhưng k, nó vẫn vậy. Thứ hai, là vì mình học trên điện thoại nên bm m chỉ nghĩ là m chơi đt chứ k hề học. M đã lường trc đc nên có bảo rằng nếu bm k an tâm con học ở nhà thì cho con đi học thêm ở ngoài kia. Và câu trả lời vẫn cứ là không. Vẫn những lí do vớ vẩn ấy , hoặc m nghĩ rằng: thứ nhất , bm k có tiền cho m đi học, thứ hai bm k có tiền thuê ng làm. M cx đã lường trc đc điều này nên m có nói rằng , có thể để m ở nhà tự học. Nhưng câu trả lời vẫn vậy, vẫn là sự cổ hủ. Nghĩ điện thoại chỉ là thứ để giải trí, làm hỏng con người...
M cx đã nghĩ là m có nên bỏ nhà , tự kiếm tiền r đi học cho thoải mái? Nhưng bên cạnh đó cx là rất nhiều rủi ro. Rủi ro về nơi ở, môi trường xung quanh khi k có bố mẹ che chở?( mà ở nhà bm cx k hẳn là che chở cho m, chắc chỉ là cho m nơi ở r nuôi nấng m k đúng cách ) hay ở nhờ nhà ng thân ..
M chỉ là muốn đc học nhiều hơn, có 1 tương lai sáng hơn. Nhưng lại k có đc đk như vậy. Dù cx k đến mức k đc đi học ở trường nhưng một người mất gốc toán rồi học nhx thứ m kh hiểu cùng với người thầy có pp dạy k đúng. Cx là 1 cực hình..
Chuyện là mình có một người bạn, từ lâu bạn mình đã bị một thằng nhắn tin tán tỉnh. Bạn mình không thích nó, bị nó bám theo riết nên sợ. Lúc bạn mình đi học xa không gặp nó nữa, bạn có chặn acc của nó và có nhờ cha mẹ giúp giải quyết thằng đó nhưng cha mẹ bạn giải quyết không triệt để (giờ thằng đó vẫn sống nhởn nhơ) vì cha mẹ bạn không biết cách giải quyết tối ưu cho chuyện này và nể tình làng nghĩa xóm (nhà nó và nhà bạn mình sát nhau). Gần đây bạn mình về quê, lúc ra bến xe lên phố lại bị nó từ xa nhìn chằm chằm nên giờ đang rất lo lắng. Có cách nào để giải quyết những kẻ như nó triệt để không ạ?
Mình là nữ, sống ở Sài Gòn và đang học năm 2 Đại học. Mình được mọi người đánh giá chung là xinh đẹp, hoà đồng và học giỏi. Tính cách của mình sống theo chủ nghĩa hoàn hảo, sống vì lợi ích bản thân và sẵn sàng từ bỏ một mối quan hệ không còn giá trị hoặc gây thất vọng quá nhiều, dù là gia đình hay người ngoài. Mình có sở trường chơi piano và luôn cố gắng đạt được những thành tích tốt trong học tập, muốn mọi thứ hoàn hảo theo ý muốn của bản thân, được lòng bạn bè và người lớn.
Ba mẹ mình ly hôn khi mình mới 1 tuổi và mẹ mình làm cho một công ty may để nuôi mình. Mình được giao cho nhà ngoại và bạn bè mẹ chăm sóc khi mẹ đi làm. Mẹ mình đã cố gắng chăm chỉ và có bằng đại học loại giỏi. Mẹ học thêm sau giờ làm và được thăng chức, giúp cuộc sống của chúng mình khá hơn. Khi mình 11 tuổi, mẹ trúng 5 tờ vé số giải đặc biệt. Cuộc sống của chúng mình thay đổi hoàn toàn. Mẹ con mình dọn lên Thủ Đức mua căn chung cư nhỏ để ổn định chỗ ở, còn lại bao nhiêu thì mẹ sẽ vay thêm tiền để mở công ty dệt may riêng và đầu tư bất động sản. Sau vài năm, công ty mẹ làm ăn phát triển cộng thêm trúng đất, hai mẹ con chuyển sang ở biệt thự, ăn ngon, du lịch khắp nơi, tận hưởng cuộc sống giàu có.
Mẹ mình trẻ đẹp hơn tuổi, mạnh mẽ và tính toán giỏi. Bà thường đi từ thiện và giúp đỡ những người khó khăn. Bà cũng tham gia các lớp tu và nghe phật pháp tại nhà, mẹ mình có nguyện vọng muốn xuất gia hoặc về quê mua nhà nhỏ sống bình yên tuổi già sau khi trao lại mọi thứ cho mình. Mẹ mình là người yêu thương, có trách nhiệm và cực kỳ chiều mình. Mình chưa bao giờ bị đánh đòn hay áp đặt, la mắng thì rất ít.
Sau khi mẹ mình giàu lên, mọi chuyện bắt đầu. Mẹ mình sinh tật lang chạ, bà ấy hay dẫn đối tác làm ăn lên phòng ngủ sau mỗi lần bàn xong chuyện làm ăn, không ít lần mình đã thuê người theo dõi, cài định vị trên điện thoại, ô tô của mẹ để theo dõi. Mình nhận được kết quả là mẹ hay lui tới mấy nhà nghỉ, khách sạn với các quán karaoke. Bà ấy hay đưa nhiều người về nhà để "giải quyết" hoặc tối sẽ lên đồ, mùi nước hoa đầy mình, vứt cho mình vài triệu bạc rồi ra ngoài tới sáng hôm sau mới về mỗi tuần đôi lần.
Mình cảm thấy bất mãn và thường tìm cách giải tỏa căng thẳng bằng cách chốt cửa học bài, chơi piano, mượn ô tô của mẹ đi đến các quán bar, pub để hút thuốc và uống rượu, đi lễ nhà thờ dù là phật tử, mình yêu đạo Công giáo hơn. Mình giấu mẹ điều trị tâm lý vì áp lực học tập năm 17 tuổi. Có điều mình chỉ sử dụng thuốc lá, rượu bia ở một mình, trước mặt bạn bè mình luôn thể hiện mình là một con người hoàn hảo, tự tin, vui vẻ, làm một đứa con kiểu mẫu với mẹ và người lớn. Mang hai bộ mặt khác nhau để sống.
Mình đã quyết định hướng đến việc học xong đại học, du học thạc sĩ theo ý muốn của mẹ, sau đó về nước làm việc cho mẹ. Mình quyết định không lập gia đình vì những vấn nạn trong hôn nhân và tỷ lệ ly hôn tăng quá nhanh. Mình sẽ sống độc thân cả đời để chăm sóc, bảo vệ mẹ và gia sản của mẹ. Khi mẹ sang tên công ty và gia sản qua cho mình, mình sẽ cắt đứt quan hệ với mẹ. Mình dự định đưa mẹ vào viện dưỡng lão hoặc viện tâm thần, trả thật nhiều tiền để người ta nhốt và hành hạ mẹ. Còn không, mình sẽ đưa mẹ sang nước ngoài và bỏ rơi bà ấy để bà ấy sống khổ sở bên đất khách. Mình không muốn gánh tránh nhiệm với một người mẹ bẩn thỉu, ích kỷ và tồi tệ khiến mình khổ sở, bị tai tiếng và mặc cảm suốt bao năm qua. Mình sẽ sống một mình thảnh thơi với gia sản và công ty mẹ đã gây dựng. Mình sẽ tìm mẹ khi biết tin mẹ qua đời để mang về chăm sóc và thờ cúng. Mình sẽ tiếp tục sống với rượu bia và thuốc lá, gia nhập đạo Công giáo và giữ bí mật 2 việc đó là rượu bia, thuốc lá và việc bỏ rơi mẹ, vẫn tiếp tục đeo mặt nạ là một người hoàn hảo, mẫu mực và tốt đẹp với tất cả mọi người như hiện tại. Về già, mình muốn bán công ty, ôm số tiền thu được cùng với gia sản của mẹ để tiêu xài, du lịch, từ thiện và ủng hộ các chùa và nhà thờ. Mình sẽ nhập viện dưỡng lão và lập di chúc trao tặng tài sản cho viện. Mình sẽ sống trong viện cho đến khi không còn thở.
Liệu cách sống và suy nghĩ của tôi có quá tham lam, khắt khe, ích kỷ và tồi tệ không? Mong mọi người chia sẻ ý kiến của bản thân."
Mình là con út trong gia đình, dường như ý kiến của mình không được coi trọng mặc dù mình đã trưởng thành và đi làm. Bố mẹ không tin tưởng rằng mình có thể đóng góp gì nhiều cho kinh tế gia đình hay tham gia bàn bạc những vấn đề lớn trong gia đình. Mình không hứa hẹn không thề thốt gì cả và cỉ đang âm thầm làm việc, kiếm tiến, trở nên thành công để chứng minh với bố mẹ. Còn những quyết định quan trọng của gia đình mà mình ko được tham gia chẳng may có gặp vấn đề thì người lớn tuổi, họ hàng lại phàn nàn, bóng gió, chì chiết về điều nhưng lại gián tiếp qua mình. Mình thực sự khó chịu nhưng hiện giờ chỉ biết nhẫn nhịn. Mình tự thề rằng nhất định phải thành công để có tiếng nói và được tôn trọng
Hãy chia sẻ với mình nhé.
Bạn đã làm gì để khiến ai đó cảm tháy tự hào về bạn. Và người đó là ai, có mối quan hệ gì với bạn? Làm sao bạn biết được "tin tức" này? Lúc biết "tin" bạn cảm thấy ra sao?
Hoặc trong trường hợp ngược lại, là bạn đã từng tự hào về người khác.