Tôi có nên khuyên mẹ li dị với bố tôi không?

  1. Tâm lý học

Bố tôi là một ông bố rượu chè, mỗi lần say là đập phá, đánh đập mẹ con. Ngay từ nhỏ tôi và mẹ phải chịu những trận đòn đó rồi. Nhưng ngày ấy mẹ tôi nhất quyết không li dị vì sợ tôi không có cha. Nhưng bây giờ tôi đã lớn, đủ hiểu chuyện, nhưng bố tôi không hề thay đổi. Tôi nên làm sao, tôi cực kì ghét bố tôi.
Từ khóa: 

tâm lý học

Đầu tiên mình xin cảm phục tình yêu của mẹ dành cho bạn, mẹ bạn đã hi sinh cả đời chỉ mong bạn có được mái ấm gia đình.
Tôi sẽ không phân tích đúng sai ở đây, tôi chỉ muốn chia sẻ trên quan điểm cá nhân của mình về chuyện gia đình bạn.

 
Mẹ bạn cố gắng chịu đựng chồng chỉ vì bạn, tuy nhiên chắc bạn cũng hiểu, đổi lại được tiếng cha thì cũng phải mất bao nhiêu máu và nước mắt , tuổi thơ bạn cũng đâu có bình yên, cũng đâu có được tình yêu từ cha phải không ? 
Vậy mẹ bạn cố giữ lại mái ấm này nhưng nó đâu có khiến bạn hạnh phúc hơn, đâu khiến bạn thôi những ám ảnh tâm lý về tuổi thơ nhìn mẹ bị đánh đập...
Tôi nghĩ sự đánh đổi của mẹ bạn nó không hề đáng.
Như bản thân tôi khi lập gia đình, tôi đã xác định với vợ rằng, nếu anh và em không sống chung được với nhau thì sẽ chia tay ngay lập tức, ít nhất khi đó con cái sẽ không phải lớn lên cùng những cuộc cãi vã của cha mẹ, không phải chứng kiến sự xúc phạm của mẹ hoặc cha dành cho đối phương..có thể con của tôi không có cha, nhưng nó sẽ được lớn lên một cách bình an nhất.
Vì vậy mình nghĩ bạn nên "cứu" lấy cuộc đời mẹ bạn đi, mẹ đã hi sinh quá nhiều rồi, đừng khiến mẹ vì mình mà phải chịu thêm khổ đau nữa, và suốt đời này mong bạn đừng quên ơn của mẹ , khi mẹ già yếu đừng thờ ơ mà quên mất mẹ đã yêu thương mình nhường nào.
Trả lời
Đầu tiên mình xin cảm phục tình yêu của mẹ dành cho bạn, mẹ bạn đã hi sinh cả đời chỉ mong bạn có được mái ấm gia đình.
Tôi sẽ không phân tích đúng sai ở đây, tôi chỉ muốn chia sẻ trên quan điểm cá nhân của mình về chuyện gia đình bạn.

 
Mẹ bạn cố gắng chịu đựng chồng chỉ vì bạn, tuy nhiên chắc bạn cũng hiểu, đổi lại được tiếng cha thì cũng phải mất bao nhiêu máu và nước mắt , tuổi thơ bạn cũng đâu có bình yên, cũng đâu có được tình yêu từ cha phải không ? 
Vậy mẹ bạn cố giữ lại mái ấm này nhưng nó đâu có khiến bạn hạnh phúc hơn, đâu khiến bạn thôi những ám ảnh tâm lý về tuổi thơ nhìn mẹ bị đánh đập...
Tôi nghĩ sự đánh đổi của mẹ bạn nó không hề đáng.
Như bản thân tôi khi lập gia đình, tôi đã xác định với vợ rằng, nếu anh và em không sống chung được với nhau thì sẽ chia tay ngay lập tức, ít nhất khi đó con cái sẽ không phải lớn lên cùng những cuộc cãi vã của cha mẹ, không phải chứng kiến sự xúc phạm của mẹ hoặc cha dành cho đối phương..có thể con của tôi không có cha, nhưng nó sẽ được lớn lên một cách bình an nhất.
Vì vậy mình nghĩ bạn nên "cứu" lấy cuộc đời mẹ bạn đi, mẹ đã hi sinh quá nhiều rồi, đừng khiến mẹ vì mình mà phải chịu thêm khổ đau nữa, và suốt đời này mong bạn đừng quên ơn của mẹ , khi mẹ già yếu đừng thờ ơ mà quên mất mẹ đã yêu thương mình nhường nào.