Tiền, khi cho vay là “bằng hữu”, khi đòi lại là “kẻ thù”: Đã bao người rơi vào tình huống này?

  1. Hỏi xoáy Đáp hay

Từ khóa: 

hỏi xoáy đáp hay

Câu hỏi này chắc chắn là dành cho tôi rồi 🤧

    Hồi tôi học lớp 11 đã từng vì sự tốt bụng của bản thân mà cho hết bạn này tới bạn khác mượn cây vợt cầu lông có giá tới 2-3 triệu mà ba t đã mua từ hồi ông còn trẻ và nhiệt huyết say mê với bộ môn ấy. Cây vợt ấy rất bền, cũng rất chắc, ba t rất quý nó, ba từng dặn t rất nhiều lần là phải bảo quản nó cho tốt, trao nó cho t thì t phải bảo vệ nó cẩn thận. Dặn kĩ là thế đấy, t cũng rất cẩn thân, hầu như bạn bè của t mượn vợt chỉ mang tính hình thức, đối phó thầy cô giáo chứ căn bản là ko có dùng tới. T rất yên tâm khi giao nó cho các bạn ấy. Thế nhưng người tính ko bằng trời tính. 

    T vẫn còn nhớ hôm ấy t cũng có tiết thể dục nhưng là học vào tiết cuối, bạn của t thì học tiết đầu. Sáng hôm ấy, t còn phải đến trường sớm để trực ban nhưng đen thay, hôm đó t ngủ quên. Lúc đến trường thì cũng chỉ còn mấy phút nữa là vào lớp rồi, t hớt hải chạy lên tầng ba để cất cặp nhưng cũng ko quên mang vợt xuống cho bạn mình. Có lẽ ông trời cũng thương xót cho t nên đã để t tới tận sát tiết mới nhớ ra là phải đi lấy vợt, cho t nhận tin dữ muộn nhất có thể. Bạn của t đương nhiên là ko phá cây vợt của bố t, người đem cây vợt phá hỏng là một người bạn khác cùng lớp với cô ấy, bạn học cũ của t. Sáng hôm ấy, t nghe bạn mình bảo cây vợt của t gãy rồi, ban đầu t còn tưởng đấy là câu nói đùa nhưng ko. Bạn học cũ kia đem cây vợt ra, đầu vợt bị gãy và xoắn tít vào. Rồi cậu ý bảo cậu ý lỡ làm gãy vợt của t, cậu ý bảo cậu ý sẽ chịu trách nhiệm đền cho t cây vợt mới. Bạn biết ko, lúc ấy t rất bàng hoàng, tai t ù hẳn đi, mắt t ko còn nhìn thẳng được nữa, t bắt đầu muốn trốn chạy, ậm ừ hai tiếng rồi t cũng theo tiếng trống trường chạy về lớp. Cả tiết sau đó, đầu óc t chỉ nghĩ t phải xử lí cây vợt thế nào, phải nói gì với bố, phải nói chuyện với cậu bạn kia ra sao. Tất cả những luồng suy nghĩ đó khiến đầu óc t mụ mẫm cả đi và khiến t đưa ra những quyết định ngu xuẩn. Đến giờ t vẫn còn thấy hối hận lắm đấy, chỉ trách sao mình non dại quá, tin người quá, ngu muội quá!!! 

   Hết tiết, t đem cây vợt xuống lớp cậu ấy để cậu có thể tìm đúng bản sao tương tự mà mua trả vợt cho t. T định bụng sẽ giấu bố chuyện này cho tới mọi chuyện giải quyết êm xuôi. Kế hoạch hoàn hảo nhưng lại bị chính cậu từng bước từng bước đập tan. Sai lầm đã xảy ra ngay từ bước đi đầu, t ko gặp được cậu, chuyển lại vợt cũng là theo đường trung gian nhưng t dám khẳng định cậu đã nhận được nó rồi. Thế rồi, t đợi và đợi. Khoảng thời gian đó với t vô cùng khó khăn. Khi con người ta tạo ra lời nói dối đầu tiên thì họ cũng phải tạo ra rất nhiều lời nói dối tiếp sau đấy. T đã nói dối bố để che dấu cho cậu... Bạn học cũ ấy có nhân cách khá tốt đẹp dù có cái tôi khá lớn nhưng chí ít t cũng ko nghĩ rằng cậu ý sẽ thất hứa với t. Nhưng t lại nhầm rồi, t đợi cậu ý 6 tháng tròn trịa, trong đó có tới 3 tháng nghỉ hè và rất nhiều thời gian rảnh rỗi khác nữa. Thỉnh thoảng t có giục cậu một chút để cậu ko quên mất vụ cây vợt, lần nào cậu cũng cười toe toét và bảo biết rồi, t đang bận lắm, yên tâm với một giọng điệu rất có trách nhiệm. Sau đó nữa cuối cùng cậu cũng đi vào trọng tâm vấn đề, cậu hỏi t muốn hãng nào, màu gì. Nhưng t đã đưa vợt mẫu cho cậu rồi, cậu chỉ cần mua cái ý nguyên đưa t để t có cái trả ba thôi. T phân trần đủ đường, cậu gật gù như hiểu lắm mà rồi cuối cùng lại mua trả t cây vợt 200k ngoài chợ, màu sắc cũng ko phải. Các bạn nói xem t phải đưa trả lại cho bố như thế nào đây. T xin nói trước rằng, bản thân cho tới thời khắc này vẫn chưa nhận được câu xin lỗi nào của cậu ấy từ khi sự việc xảy ra. Mua xong vợt, cậu ib cho t bảo mua tùy tiện ngoài chợ cây vợt 20k và bảo t phải nhận dù có thể nào. T shock tới mức ko biết phải tả lời ntn thế là t lại đi sai bước tiếp, t trao nick cho cô bạn có tiếng đanh đá với mong muốn có thể mắng cho cậu ý tỉnh ra. Hành động ngu xuẩn này lại dẫn câu chuyện lên tầm nghiêm trọng mới, cái tôi của cậu ý nổi dậy. Cô bạn kia khi nói có dùng từ ngữ mang cả bộ phận sinh dục vào rồi mắng cậu nghe thảm lắm, cậu ý hiển nhiên là cáu tới mức lộ rõ bản chất thật luôn. Quay ra chỉ trích vợt của ba đã cũ, hỏng từ trước, cậu ý chỉ chạm nhẹ thôi mà lại hỏng, vốn dĩ ngay từ đầu cậu ý ko sai, người vô lí ngay từ đầu là t, t đang khiến cậu ý cảm thấy xấu hổ vì có một cô bạn hám hư vinh, hám vật chất. Càng ib, câu chuyện càng biến chất, t ngồi đọc tin nhắn mà não như nghẹt thở, suy nghĩ duy nhất lúc bấy giờ là làm thế nào để cứu vãn mọi chuyện nhưng lí trí cũng nói t hay mọi chuyện toang thật rồi.  

    Còn rất nhiều chuyện phát sinh phía sau làm t thật sự suy sụp. T tiếp xúc với sách ko hợp tuổi (ko phải sách đen đâu) từ sớm nên cũng biết sớm muộn gì t cũng phải đối mặt với mặt đen của thế giới ngoài kia, tấm màng màu hường mỏng manh bao quanh thế giới của t vốn đã mỏng rồi, lúc ấy liền triệt để rách luôn. T nhận ra trước sự vô lí của kẻ có tiền thì sự yếu đuối của kẻ có tình sẽ vĩnh viễn ko thể đảo chính đc. T nhận ra bản thân nếu đối mặt với sóng gió cuộc đời mà ko học cách đối mặt, tự giải quyết tình huống thì sẽ vĩnh viễn chỉ có thể làm con rùa rụt cổ mà thôi. T nhận ra sự việc xảy ra tệ đến như vậy lỗi một phần cũng là do t đã để cơn nóng giận che mờ lí trí, để cảm xúc dắt mũi. Điểm quan trọng nhất muốn nhắn t các bạn là trong mối quan hệ trong cuộc sống đừng bao giờ để tiền bạc nhúng tay vào, người vì mà có thể sảng khoái xưng huynh gọi đệ với bạn thì cũng sẽ vì tiền mà trở mặt thành thù với bạn. T và cậu ấy bh còn ko thèm nhìn mặt nhau nữa. Nhưng bh nếu ai hỏi t có hận cậu ko thì t sẽ nói ko, t chỉ thấy hận chính bản thân mình mà thôi....

P/s: cảm ơn mn vì đã đọc bài viết dài ngoằng này của t. Nhưng câu hỏi chủ thớt đưa ra thực sự chính là câu chuyện t chôn trong lòng đã lâu vì vậy ko nhịn được mà thổ lộ....🤧🤧🤧

Trả lời

Câu hỏi này chắc chắn là dành cho tôi rồi 🤧

    Hồi tôi học lớp 11 đã từng vì sự tốt bụng của bản thân mà cho hết bạn này tới bạn khác mượn cây vợt cầu lông có giá tới 2-3 triệu mà ba t đã mua từ hồi ông còn trẻ và nhiệt huyết say mê với bộ môn ấy. Cây vợt ấy rất bền, cũng rất chắc, ba t rất quý nó, ba từng dặn t rất nhiều lần là phải bảo quản nó cho tốt, trao nó cho t thì t phải bảo vệ nó cẩn thận. Dặn kĩ là thế đấy, t cũng rất cẩn thân, hầu như bạn bè của t mượn vợt chỉ mang tính hình thức, đối phó thầy cô giáo chứ căn bản là ko có dùng tới. T rất yên tâm khi giao nó cho các bạn ấy. Thế nhưng người tính ko bằng trời tính. 

    T vẫn còn nhớ hôm ấy t cũng có tiết thể dục nhưng là học vào tiết cuối, bạn của t thì học tiết đầu. Sáng hôm ấy, t còn phải đến trường sớm để trực ban nhưng đen thay, hôm đó t ngủ quên. Lúc đến trường thì cũng chỉ còn mấy phút nữa là vào lớp rồi, t hớt hải chạy lên tầng ba để cất cặp nhưng cũng ko quên mang vợt xuống cho bạn mình. Có lẽ ông trời cũng thương xót cho t nên đã để t tới tận sát tiết mới nhớ ra là phải đi lấy vợt, cho t nhận tin dữ muộn nhất có thể. Bạn của t đương nhiên là ko phá cây vợt của bố t, người đem cây vợt phá hỏng là một người bạn khác cùng lớp với cô ấy, bạn học cũ của t. Sáng hôm ấy, t nghe bạn mình bảo cây vợt của t gãy rồi, ban đầu t còn tưởng đấy là câu nói đùa nhưng ko. Bạn học cũ kia đem cây vợt ra, đầu vợt bị gãy và xoắn tít vào. Rồi cậu ý bảo cậu ý lỡ làm gãy vợt của t, cậu ý bảo cậu ý sẽ chịu trách nhiệm đền cho t cây vợt mới. Bạn biết ko, lúc ấy t rất bàng hoàng, tai t ù hẳn đi, mắt t ko còn nhìn thẳng được nữa, t bắt đầu muốn trốn chạy, ậm ừ hai tiếng rồi t cũng theo tiếng trống trường chạy về lớp. Cả tiết sau đó, đầu óc t chỉ nghĩ t phải xử lí cây vợt thế nào, phải nói gì với bố, phải nói chuyện với cậu bạn kia ra sao. Tất cả những luồng suy nghĩ đó khiến đầu óc t mụ mẫm cả đi và khiến t đưa ra những quyết định ngu xuẩn. Đến giờ t vẫn còn thấy hối hận lắm đấy, chỉ trách sao mình non dại quá, tin người quá, ngu muội quá!!! 

   Hết tiết, t đem cây vợt xuống lớp cậu ấy để cậu có thể tìm đúng bản sao tương tự mà mua trả vợt cho t. T định bụng sẽ giấu bố chuyện này cho tới mọi chuyện giải quyết êm xuôi. Kế hoạch hoàn hảo nhưng lại bị chính cậu từng bước từng bước đập tan. Sai lầm đã xảy ra ngay từ bước đi đầu, t ko gặp được cậu, chuyển lại vợt cũng là theo đường trung gian nhưng t dám khẳng định cậu đã nhận được nó rồi. Thế rồi, t đợi và đợi. Khoảng thời gian đó với t vô cùng khó khăn. Khi con người ta tạo ra lời nói dối đầu tiên thì họ cũng phải tạo ra rất nhiều lời nói dối tiếp sau đấy. T đã nói dối bố để che dấu cho cậu... Bạn học cũ ấy có nhân cách khá tốt đẹp dù có cái tôi khá lớn nhưng chí ít t cũng ko nghĩ rằng cậu ý sẽ thất hứa với t. Nhưng t lại nhầm rồi, t đợi cậu ý 6 tháng tròn trịa, trong đó có tới 3 tháng nghỉ hè và rất nhiều thời gian rảnh rỗi khác nữa. Thỉnh thoảng t có giục cậu một chút để cậu ko quên mất vụ cây vợt, lần nào cậu cũng cười toe toét và bảo biết rồi, t đang bận lắm, yên tâm với một giọng điệu rất có trách nhiệm. Sau đó nữa cuối cùng cậu cũng đi vào trọng tâm vấn đề, cậu hỏi t muốn hãng nào, màu gì. Nhưng t đã đưa vợt mẫu cho cậu rồi, cậu chỉ cần mua cái ý nguyên đưa t để t có cái trả ba thôi. T phân trần đủ đường, cậu gật gù như hiểu lắm mà rồi cuối cùng lại mua trả t cây vợt 200k ngoài chợ, màu sắc cũng ko phải. Các bạn nói xem t phải đưa trả lại cho bố như thế nào đây. T xin nói trước rằng, bản thân cho tới thời khắc này vẫn chưa nhận được câu xin lỗi nào của cậu ấy từ khi sự việc xảy ra. Mua xong vợt, cậu ib cho t bảo mua tùy tiện ngoài chợ cây vợt 20k và bảo t phải nhận dù có thể nào. T shock tới mức ko biết phải tả lời ntn thế là t lại đi sai bước tiếp, t trao nick cho cô bạn có tiếng đanh đá với mong muốn có thể mắng cho cậu ý tỉnh ra. Hành động ngu xuẩn này lại dẫn câu chuyện lên tầm nghiêm trọng mới, cái tôi của cậu ý nổi dậy. Cô bạn kia khi nói có dùng từ ngữ mang cả bộ phận sinh dục vào rồi mắng cậu nghe thảm lắm, cậu ý hiển nhiên là cáu tới mức lộ rõ bản chất thật luôn. Quay ra chỉ trích vợt của ba đã cũ, hỏng từ trước, cậu ý chỉ chạm nhẹ thôi mà lại hỏng, vốn dĩ ngay từ đầu cậu ý ko sai, người vô lí ngay từ đầu là t, t đang khiến cậu ý cảm thấy xấu hổ vì có một cô bạn hám hư vinh, hám vật chất. Càng ib, câu chuyện càng biến chất, t ngồi đọc tin nhắn mà não như nghẹt thở, suy nghĩ duy nhất lúc bấy giờ là làm thế nào để cứu vãn mọi chuyện nhưng lí trí cũng nói t hay mọi chuyện toang thật rồi.  

    Còn rất nhiều chuyện phát sinh phía sau làm t thật sự suy sụp. T tiếp xúc với sách ko hợp tuổi (ko phải sách đen đâu) từ sớm nên cũng biết sớm muộn gì t cũng phải đối mặt với mặt đen của thế giới ngoài kia, tấm màng màu hường mỏng manh bao quanh thế giới của t vốn đã mỏng rồi, lúc ấy liền triệt để rách luôn. T nhận ra trước sự vô lí của kẻ có tiền thì sự yếu đuối của kẻ có tình sẽ vĩnh viễn ko thể đảo chính đc. T nhận ra bản thân nếu đối mặt với sóng gió cuộc đời mà ko học cách đối mặt, tự giải quyết tình huống thì sẽ vĩnh viễn chỉ có thể làm con rùa rụt cổ mà thôi. T nhận ra sự việc xảy ra tệ đến như vậy lỗi một phần cũng là do t đã để cơn nóng giận che mờ lí trí, để cảm xúc dắt mũi. Điểm quan trọng nhất muốn nhắn t các bạn là trong mối quan hệ trong cuộc sống đừng bao giờ để tiền bạc nhúng tay vào, người vì mà có thể sảng khoái xưng huynh gọi đệ với bạn thì cũng sẽ vì tiền mà trở mặt thành thù với bạn. T và cậu ấy bh còn ko thèm nhìn mặt nhau nữa. Nhưng bh nếu ai hỏi t có hận cậu ko thì t sẽ nói ko, t chỉ thấy hận chính bản thân mình mà thôi....

P/s: cảm ơn mn vì đã đọc bài viết dài ngoằng này của t. Nhưng câu hỏi chủ thớt đưa ra thực sự chính là câu chuyện t chôn trong lòng đã lâu vì vậy ko nhịn được mà thổ lộ....🤧🤧🤧

Em ạ. Trong trường hợp đã xác định tin nhầm người nên bỏ qua và coi như đó làm từ thiện.

Nếu bị quỵt 5tr thì họ chỉ đáng 5tr.

Nếu bị quỵt 100k thì họ chỉ đáng 100k, vậy cho lẹ bạn nhé!

Chúc bạn tinh hơn ạ!