Thuyết vũ trụ từ quả trứng (The Egg - Andy Weir)

  1. Triết học

Con đang trên đường về nhà khi con chết đi.

Đó là một tai nạn xe hơi. Không có gì đặc biệt đáng chú ý, nhưng dù sao cũng đã làm con tử vong.

Con để lại một người vợ và hai đứa con.

Đó là một cái chết không đau đớn. Đội ngũ cấp cứu đã rất cố gắng để cứu con, nhưng vô ích. Cơ thể của con đã hoàn toàn vỡ vụn, và hãy tin ta, chết đi là giải pháp tốt nhất

Và đó là khi con gặp ta

“Có chuyện gì xảy ra?” Con hỏi. “Tôi đang ở đâu?”

“Con đã chết,” tôi nói một cách thẳng thắng, vì thật ra cũng chẳng cần phải nói giảm nhẹ đi.

“Có một chiếc xe tải, và nó đang bị trượt bánh”

“Đúng rồi,” ta đã nói

“Thế tôi đã chết à?”

“Đúng vậy. Nhưng đừng cảm thấy tồi tệ về điều đó. Ai rồi cũng sẽ chết thôi mà,” ta nói.

Con nhìn xung quanh. Không có gì cả. Chỉ con và ta.

“Đây là nơi nào?” Con hỏi.

“Đây có phải là thế giới bên kia không?”

“Có thể nói như vậy” tôi trả lời.

“Vậy ông có phải là chúa không?”

“Đúng vậy, Ta là Chúa.”

“Vậy con tôi và … vợ của tôi,”

“Còn họ thì sao?”

“Họ sẽ ổn chứ?”

“Con vừa qua đời và mối quan tâm chính của con lại dành cho gia đình. Đó là một điều đúng đắn.”

Con nhìn ta như mê hoặc. Đối với con, ta không giống như Chúa. Ta chỉ trông giống như một người đàn ông bình thường. Hoặc có thể là một người phụ nữ. Một đại diện mơ hồ cho quyền lực, có vẻ là một giáo viên trường ngữ pháp hơn là một đấng toàn năng.

“Đừng lo.” Ta nói.

“Họ sẽ ổn thôi. Con con sẽ nhớ về con như người bố hoàn hảo về mọi mặt. Chúng không có thời gian để hình thành sự khinh miệt đối với con. Vợ con sẽ khóc ở bên ngoài, nhưng trong lòng sẽ cảm thấy được nhẹ nhõm. Công bằng mà nói, cuộc hôn nhân của con đã tan vỡ từ rất lâu.”

“Thế à?” con hỏi lại. “Thế cái gì sẽ xảy ra tiếp theo? Tôi có được lên thiên đường hay bị đày xuống địa ngục gì không?

“Không gì cả.” Ta nói “Con có thể tái sinh.”

“Ah, vậy là người Hindu đã đúng.”

“Tất cả các tôn giáo đều đúng theo cách riêng của nó.” ta nói. “Hãy cùng đi bộ với ta nào.”

Con đi theo ta khi chúng ta cùng sải bước qua khoảng không trống rỗng.

“Chúng ta đang đi đâu?”

“Không đi đâu cụ thể cả,” ta nói. “Chỉ là bước đi khi chúng ta cùng nói chuyện với nhau thôi.”

“Tất cả những việc này có ý nghĩa gì nhỉ? Con đã hỏi ta. “Khi tôi được tái sinh, tôi sẽ chỉ như một tấm bảng trống, phải không? Một đứa bé … Tất cả những trải nghiệm của tôi và mọi thứ tôi đã làm trong cuộc đời này sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.”

"Không phải vậy! Con có trong tâm trí con tất cả những kiến ​​thức và kinh nghiệm của tất cả các kiếp trước. Con chỉ không nhớ chúng ngay lúc này thôi.”

Ta dừng bước và đặt tay lên vai con.

"Tâm hồn con tráng lệ, đẹp đẽ và lớn lao hơn con có thể hình dung. Tâm trí con người chỉ có thể chứa đựng một phần nhỏ vô cùng của chính con. Giống như thể thò ngón tay vào trong cốc nước để xem nước nóng hay lạnh. Con chỉ đưa một phần nhỏ bé của cơ thể con vào cốc nước, và khi con rút tay ra, con thấu hết những gì mà chiếc cốc đã trải nghiệm.”

“Con đã là con người trong suốt 48 năm qua, vì vậy con chưa thể lãnh hội được hết khả năng ý thức kì diệu của bản thân mình. Nếu chúng ta sống ở không gian này đủ lâu, con sẽ bắt đầu nhớ lại mọi thứ. Nhưng việc đó chẳng có ý nghĩa mấy, khi con sẽ tiếp tục chuyến hành trình của mình để sống một cuộc đời khác.”

“Tôi đã được tái sinh bao nhiêu lần rồi?

“Rất nhiều. Rất nhiều và trong rất nhiều cuộc đời khác nhau.” Ta đáp lại. “Lần này, con sẽ là một cô gái nông dân Trung Quốc vào năm 540 sau Công nguyên.”

“Không thể nào, cái gì?” Con lắp bắp. “Ngài có thể gửi tôi trở về quá khứ sao?”

“Ừ, về mặt lý thuyết thì đúng thế. Thời gian, như con biết đấy, chỉ tồn tại trong vũ trụ của con. Ở nơi ta sinh sống, mọi thứ không như vậy”

“Thế ngài đến từ đâu?”

“Ta đến từ một nơi khác” tôi giải thích “Ở một nơi đó có những người như ta. Ta biết con rất muốn biết nó như thế nào, nhưng thật lòng rất khó để con có thể hiểu được.”

“Nhưng đợi đã,”, con nói một cách hơi thất vọng. “Nếu tôi được tái sinh đến những khoảng thời gian khác nhau, tôi có thể đã tương tác với chính mình vào một lúc nào đó.”

“Đúng vậy. Việc này xảy ra rất thường xuyên. Và khi cả hai cuộc đời chỉ nhận thức được cuộc đời của chính mình, con thậm chí sẽ không nhận thức được việc mình đang đối thoại với chính mình khi điều đó xảy ra.”

“Vậy thì tất cả những việc này là để làm gì nhỉ?

“Con hỏi ta thật sao?” Ta hỏi. “Con đang hỏi ta về ý nghĩa của cuộc sống này à?”

“Vâng, tôi nghĩ đó là một câu hỏi hoàn toàn hợp lý mà,” con vẫn kiên trì.

Ta nhìn vào mắt con

"Ý nghĩa của cuộc sống, lý do ta tạo ra toàn bộ vũ trụ này, là để con trưởng thành."

“Ý ngài là toàn thể nhân loại? Ngài muốn chúng tôi trưởng thành?”

“Không, chỉ có con thôi. Ta đã tạo ra toàn bộ vũ trụ này cho con. Với mỗi cuộc đời mới, con sẽ phát triển, trưởng thành và trở thành một trí tuệ lớn hơn và vĩ đại hơn.”

“Chỉ mình tôi? Còn những người khác thì sao?”

“Không có ai khác cả,” ta nói. “Trong vũ trụ này, chỉ có con và ta.”

Con nhìn chằm chằm vào ta. “Nhưng tất cả mọi người trên trái đất này…”

“Tất cả con. Tất cả những hóa thân khác nhau của con.”

“Đợi đã. Tôi là tất cả mọi người?!”

“Bây giờ con đã bắt đầu hiểu ra rồi đó,” tôi nói, với một cái vỗ vai chúc mừng ở phía sau.

“Con sống trong mỗi con người đã từng sống trên trái đất này?”

“Và cũng là mỗi người sẽ sống trong tương lai, đúng rồi đó.”

“Vậy con là Abraham Lincoln?”

“Và con cũng là John Wilkes Booth,” tôi thêm vào.

“Con là Hitler?” Con nói một cách kinh hoàng.

“Và con cũng là hàng triệu người mà ông ấy đã giết.”

“Vậy con là chúa Jesus?”

“Và con cũng là tất cả những người nghe theo ông ấy.”

Rồi con lặng đi.

"Mỗi khi con đàn áp, hay xúc phạm một ai đó, thì con đã là nạn nhân của chính mình. Mỗi hành động tốt mà con làm, con đã thực hiện với chính mình. Mỗi khoảnh khắc vui hay buồn, cũng như tất cả mọi trải nghiệm của loài người, con đều là người trải qua chúng."

Con đã suy nghĩ rất lâu.

“Tại sao?” Bạn đã hỏi tôi. “Tại sao ông lại làm tất cả những việc này?”

“Vì một ngày nào đó, con sẽ trở nên giống ta. Bởi vì chúng ta giống nhau. Con có cùng nguồn gốc với ta. Con chính là con của ta”.

“Thật vậy sao?” bạn nói một cách hoài nghi. “Theo như lời ông thì tôi là một vị thần hay là một đấng toàn năng?”

“Không. Chưa. Con là một bào thai. Bạn vẫn đang trong quá trình phát triển. Một khi con sống đủ cuộc sống của tất cả con người qua tất cả thời gian, con sẽ đủ lớn để được sinh ra.”

“Vậy ra, toàn bộ vũ trụ,” con nói, “chỉ là….”

“Một quả trứng.” Ta trả lời. “Giờ đây, đã đến lúc để bắt đầu hành trình đến với cuộc sống tiếp theo.”

Và thế là ta đã tiễn con đi trên con đường của mình.

Bài viết dịch từ

The Egg

www.galactanet.com

Từ khóa: 

triết học