Thế Rồi Tháng 7!
Rồi khi những hồi âm là mớ phong thư bàng bạc trắng, mang trên mình con tem “im lặng” đã chất đầy hòm thư mùa hạ, khi mớ tâm tình gửi vào lời thơ còn ngân nga khúc hát hoa đỏ, mùa xanh. Khi đợi chờ trả lại
Ừ! Tận sâu trong cái lặng thinh của những nỗi riêng mang còn đang say ngủ, ta giật mình, chà! Tháng bảy về rồi… tháng bảy về an nhiên, chậm rãi trên từng con phố, ta cúi đầu giấu cái run rẩy vào trong rồi trốn đi lang thang với những bộn bề xếp vội trong lòng, khẽ khép áo đi tìm dịu dàng đầu gió…
Cái tháng bảy ấy mà!
Tháng bảy chẳng khác gì một bức tranh đen trắng của đời, là bóng người gục đầu bên thềm cùng đôi mắt hoen thâm buồn bã. Người chờ hồi âm im lặng, người lạc tám hướng tình đời, người viết tình thơ, người cười, người khóc. Ta biết làm gì khi mang mớ hỗn độn, bùi nhùi của trái tim bước vào tháng bảy? Không vui được, buồn cũng chẳng xong… Cái tháng giao mùa ngớ ngẩn!
Bản tình ca vẫn vọng vang âm trầm sâu lắng, nét tím gầy còn hiển hiện như in vào tâm trí dẫu đã nhạt nhòa theo tháng, theo năm. Biết tìm đâu một thời đã xa, biết tìm đâu một người đã qua, đợi chờ hoài… Tháng bảy tâm hồn hóa kiếp thi thơ, tháng bảy ấm nồng trở mình hoang lạnh, giấc ngủ mệt nhoài canh ba đón giấc mơ trưa vô chừng hỗn nhịp.
Phía xa xăm chỉ có bóng dáng mây trời,
Dẫu có dại khờ cho phong rêu
Tháng bảy thiếu ai liệu có cho ta gửi chút mong manh lên vòm trời rộng? Vài sợi nắng chiều liệu có còn mềm mại uốn nét thành thơ? Không đâu! Ta bỗng nhớ một chút ngọt ngào, ta chợt thèm một lời thương mến, nơi đâu? Tháng bảy này, vàng lá đi thôi, vàng sớm đôi chút cũng chẳng sao đâu, cho ta chưng cất yêu thương gửi vào
Bởi có một người ai gửi về đây để xóa đi nỗi đau ngày cũ, vỡ lỡ tình đầu, bởi có một người xén bớt cô đơn vào con tim bé nhỏ để vun vén tình thương, bởi có một người sẵn lòng uống chút hanh hao còn lại để nụ cười ta được nở… Bởi, bởi có những ngón tay chẳng thèm lau nước mắt của mình để ấp ôm một khuôn mặt gầy hốc hác, bởi có một người mở cửa trái tim để đón nhận một nửa hoang tàn người khác bỏ đi…
Gợn đáy tâm hồn để băng qua lối, dồn nén tâm tư và hơi thở mệt nhoài trong không gian ảm đạm men tìm về cội, tìm về sâu thẳm, lạc bước. Rồi ta đợi gì? Có điều gì, có ai trong đời lại không tìm được, mà phải đợi?
Những gì thuộc về quá khứ, những thứ đã lỡ giã từ, những điều vội vã. Ta chờ một ngày tháng bảy lại xanh tóc nào tha thướt, ta đợi một ngày chiều buồn tím áo em xưa, đợi, đợi ánh mắt xanh cả bầu trời trong vắt, nắng của nụ cười… Ơ hay?
Của người dưới mộ!
Mưa lại rơi, ai bảo tháng bảy không có khát khao, ai bảo tháng bảy làm tâm hồn trở nên sáo rỗng?
– Khuya rồi, ta ước gì có nắng rơi đây…
tản mạn
,noron
,tâm sự cuộc sống
Bài viết của bạn mang màu sắc hơi buồn nhiều quá. Đa phần các bài mình theo dõi đều thấy vậy
RYU PYU
Bài viết của bạn mang màu sắc hơi buồn nhiều quá. Đa phần các bài mình theo dõi đều thấy vậy