Thật là dễ chịu.
Chiều thứ 7 hỏi Thảo Anh em có muốn chị dẫn đi đâu không? Thảo Anh bảo em muốn đến cafe Hộp. Cái tiệm cafe mà ở tầng 2, khi khách đến phải hú gọi từ phía dưới chủ quán mới biết mà chạy xuống mở cửa. Nghe mà thích thú ghê đó. Thế là nói Thảo Anh mình đi, dù người hơi oải oải.
Chừng mấy tiếng sau Thảo Anh mới đến, trời lại mưa. Nghĩ người ngợm đang mệt, chỗ đó lại xa tít, chị lại mù đường, chị dẫn em đến chỗ khác nhé. Hẹn Hộp cafe lần sau. Thảo Anh oke. Đó lại là một cảm giác dễ chịu. Dễ chịu bởi thoải mái nói ra mong muốn của mình mà thoải mái từ chối mong mỏi của người khác. Ngồi đón Sapa bên cạnh cái ban công tầng 2, ngồi song song với cái ban công để cứ thi thoảng lại ngó nghiêng xuống đó. Nơi có mấy cái cây xanh xanh và nền sân gạch đỏ. Hai chị em vừa nói chuyện vừa xe bánh mì, tí tách ăn lạc rang chị đóng gói theo sẵn. Cứ tưởng đó là điều dễ chịu nhất của buổi cafe. Nhưng điều dễ chịu hơn là lúc Thảo Anh nói Em tính qua phòng chị ngồi chút, nhìn chị nấu cơm chút rồi mới về. Không rõ là câu nói đó dễ chịu, hay hình ảnh tưởng tượng ra ẻm ngồi ở giường nhìn chị lúi húi phía bếp nó tạo ra sự dễ chịu. Bảo Thảo Anh về chuyện tối nay Thủy với Minh sẽ qua ăn cơm, em chắc chắn phải join cùng rồi. Rồi không quên kể về sự tích chuyện ăn cơm ở trong phim nữa. Rằng xem phim Mỹ, tớ rất thích cảnh phim các nhà mời hàng xóm qua ăn cơm. Chủ nhà thết cơm sẽ chuẩn bị đồ ăn cẩn thận, rồi mặc đồ đẹp đẽ chờ đón khách sang. Thường thì người làm khách sẽ đem một thứ gì đó làm quà, nhưng không khách sáo hay chú trọng hình thức quá. Thảo Anh thỏ thẻ nhìn vào bộ đồ bảo chị: Em mặc như thế này có được xem là đẹp không?
Từ cafe hai chị em ghé chợ rồi về nhà làm cơm chiều. Nói Thảo Anh mở nhạc, chị đứng chuẩn bị ở phía bếp. Thảo Anh thi thoảng đọc gì ở laptop, còn lại cứ đến đứng cạnh chị. Vừa nhìn chị soạn đồ ăn vừa kể chuyện. Cách kể chuyện của Thảo Anh làm chị dễ chịu. Em sẽ kể ra một chi tiết hay chuyện gì đó bất kỳ em nhớ. Ví như em bảo sau này chị lấy chồng em vẫn đến nhà chị ăn cơm được không? Em sẽ mua quà cho con chị. Rồi lúc nữa em kể lớp học tụi em có nhiều đứa giỏi lắm hoặc chuyện giáo viên giảng kỳ lắm. Xíu nữa em lại hỏi nhỏ nhỡ may sau này em vào Sài Gòn thì sao chị, giọng rón rén cứ như thể nó xin phép người chị quen qua mạng này cấp giấy vào Sài Gòn vậy...
Một lúc thì đã 6h. Thủy nhắn tin nói tụi em qua nhé. Hoảng hốt vì vẫn chưa làm được gì, nên nhắn Thủy 6 rưỡi mới mở cổng đón khách. Thủy ngu ok rồi im bặt hẳn. Tận 7h Thủy mới nhắn kêu khách đến rồi. Thảo Anh ra mở cửa. Thủy đi vào, cười tủm tỉm. Hai chị em nhìn nhau cười phá lên. Thủy mặc chiếc váy màu vàng style quả xoài chín, bảo vì Hạnh mà em phải về nhà chị mượn váy đó. Tay Thủy xách một cái túi ni lông đen. Trong túi có một bắp cải và hai quả xoài. Nó bảo em phải moi khắp nhà mới có đồ đem sang đó, cải để lâu rồi không ai ăn. Rồi tiếp nữa là một hộp thịt chị gái nó kho. Tớ cúi đầu vào vai Thủy mà cười sung sướng. Này Thủy trong phim người ta cũng làm salad rồi đem đi tặng đó. Thủy làm chuẩn đúng phim ghê. Mấy chị em vừa cười vừa ngán ngẩm với cái kiểu trong phim trong phim của tớ.
Một lúc sau thì Minh đến. Và biết Minh tặng tớ gì không? Đó là một cái rổ nhựa có nắp và 3 cái hộp thủy tinh. Tớ đã muốn nhảy lên như cô trong phim Me before you được tặng đôi tất sọc ong vàng ngày sinh nhật vậy đó. Chắc chắn là Thủy có can thiệp, Minh làm sao biết tớ thích rổ thích mấy cái hộp đựng đồ ăn được. Hình như đây không phải là sự dễ chịu. Sự phấn khích thì đúng hơn. Dễ chịu là mấy chị em ngồi ăn cơm trong tiếng nhạc Hà Anh Tuấn. Là lúc cuốn đồ cho nhau gắp cho nhau ăn rồi đùa nhau. Là lúc Minh nói em thấy trong phim người ta hay đưa vang đến, tớ nói đó là phim Mỹ, phiên bản Cầu Giầy em cứ đưa một chai dầu ăn hoặc nước mắm nhé, như thế thiết thực hơn. Cả là lúc Thủy bóp đầu cho Minh còn tớ dọn rửa, Thảo Anh phụ giúp rồi đứng bên cạnh tỉ tê, y như khung cảnh mới bắt đầu. Rồi lúc chủ nhà tiễn khách ra về với cái tiết trời mưa mưa lành lạnh nữa.
Thật là dễ chịu.
phong cách sống
,sáng tác
Đọc bài viết của bạn cũng thật là dễ chịu ^^ cảm ơn bạn đã gom góp những rung động dễ thương trong cuộc sống để sẻ chia với mọi người.
Thư Viện Tự Lập
Đọc bài viết của bạn cũng thật là dễ chịu ^^ cảm ơn bạn đã gom góp những rung động dễ thương trong cuộc sống để sẻ chia với mọi người.