Thái độ của bạn là như thế nào?

  1. Tâm sự cuộc sống

Bạn biết không, tôi là một cô nàng mít ướt. Khi mới gặp tôi không ai có thể tưởng tượng tôi có thể nhạy cảm và dễ rơi nước mắt tới vậy.
Nhớ cách đây gần 4 năm, khi đó tôi còn là chuyên viên đào tạo của một công ty khá có tiếng trong ngành F&B. Khi đó tôi được chị phó phòng dẫn dắt và hướng dẫn để tôi soạn những giáo án đầu tiên trong đời về mảng kỹ năng mềm. Tôi dành cực kỳ nhiều tâm huyết cho dự án đó, bởi tôi là một đứa trẻ luôn khao khát được thể hiện mình.
Tất cả mọi thứ diễn ra suôn sẻ, bao gồm cả việc dạy thử trước cả phòng đào tạo hơn chục người. Có thể nói, bài giảng của tôi là 1 làn gió mới, tươi mát và có sức sống được thổi vào. Một phần có lẽ do sức trẻ của tôi, phần khác do tôi may mắn được làm việc và học tập từ các cấp trên và công ty cũ, và một phần không thể không nhắc tới là sự hướng dẫn đầy sáng tạo và hợp gu học tập của tôi từ chị phó phòng.
Tôi được dành rất nhiều lớn khen có cánh sau lần "thể hiện" mình đó từ anh trưởng phòng và đồng nghiệp, bao gồm cả sự bất ngờ ánh lên trong mắt họ. Tôi những tưởng mình nắm chắc trong tay một vé "chuyển mình" và xuất đầu lộ diện với một giáo án mới, phóng cách mới theo kiểu của tôi.
Nhưng không, anh trưởng phòng cho rằng tôi không thích hợp để giảng dạy bài đó và anh muốn bài giảng đó phải được dạy bởi 1 trưởng nhóm nào đó chứ không phải một chuyên viên.
ủa anh, đây là chất xám của em mà. Em có đưa slide của em cho người khác mà không có script thì cho tiền cũng không dạy được. Chả là, phong cách làm slide của tôi chính là TỐI GIẢN ĐẾN MỨC NGHÈO ĐÓI, 1 slide tương ứng với 1 chữ, 1 số hoặc 1 hình ảnh/video. Không trình bày nhiều...
Sau nhiều sự đấu tranh bảo vệ chất xám của chị phó phòng thì bài giảng của tôi không bị sang nhượng nhưng cũng không được "phô diễn".
Chả biết làm sao tôi cứ nức nở mãi.... Kiểu mình bị ấm ức, bắt nạt, ăn hiếp vậy đó.
Rồi chị phó phòng nhắn tin cho tôi (trong khi tôi với chị ngồi cạnh nhau trong buổi họp phòng). Chỉ nói: "Em đừng nghĩ tới chuyện không được dạy nữa, em nghĩ xem trong quá trình em làm bài giảng này, đứng dạy thử trước mọi người, em học được gì?"
Đúng, tôi đã học được rất nhiều thứ. Từ tư duy bố cục một bài giảng, đến cách thiết kế hoạt động trong lớp học, đến cách đưa các dẫn chứng vào bài giảng sao cho đặt hiệu quả và gây ấn tượng với trí nhớ người học...
Quan trọng nhất, chị nói: bài giảng này là việc của một trưởng nhóm đào tạo làm, không phải một chuyên viên có thể làm. Em đang lớn lên theo một cách cực kỳ tự nhiên và bền vững đấy. Em đang lớn từ bên trong chứ không phải chức vụ hoa lá bên ngoài.
Qua câu chuyện đó, tôi phát hiện ra trước giới tôi là một người mang thái độ tích cực ảo. Đôi khi miếng nói không sao, miệng nói sẽ có cách nhưng thực chất nội tâm lại né trách thất bại, sợ hãi để thừa nhận sự thật.
Sau lần đó, mỗi khi gặp thất bại, tôi không vội vàng "tích cực" mà tôi chập nhận mình đã làm chưa ổn ở chỗ nào đó. Nhiệm vụ của tôi là thử cách khách, nhìn ở góc khác và thừa nhận những sai lầm của bản thân.
Có một câu nói trong cuốn sách Dám Thất Bại (tôi đăng bài review trong Group rồi đó) mà tôi rất tâm đặc viết như thế này: Không một kẻ thất bại nào dám thừa nhận bản thân chưa cố gắng hết mình
Đúng, luôn là chưa cố gắng hết mình nên mới chưa có được thành công. Bởi vậy, thừa nhận rằng sự cố gắng của mình là chưa đủ và tiếp túc tiến lên.
Thái độ của tôi chính là ngưng tích cực ảo, đương đầu và trung thực mới là thứ khiến tôi mạnh mẽ và bước đi bền vững.
#huongnguyentt
Từ khóa: 

tâm sự cuộc sống