Tại sao đại từ "I" (tôi) trong tiếng Anh luôn phải viết hoa?

  1. Ngoại ngữ

Tại sao phải viết I mà i thì không được vậy?

Từ khóa: 

ngoại ngữ

Một câu hỏi rất thú vị bạn ạ:D

Bản thân đại từ ngôi thứ nhất "I" vốn không được viết hoa ngay từ đầu, mà chỉ đến tận sau này vào khoảng thế kỉ thứ 15.

Ở đây trước tiên cần bàn đến nguồn gốc của tiếng Anh, tiếng Đức, và một vài ngôn ngữ khác đều thuộc về Ngữ chi German Tây (West Germanic Languages). Vì vậy, đại từ "I" trong tiếng Anh và đại từ "ich" (cùng nghĩa) trong tiếng Đức đến từ cùng một nguồn gốc. Trong tiếng Anh cổ (Old English), đại từ ngôi thứ nhất "I" được viết là "ic/ich". Lúc bấy giờ, không hề có quy tắc viết hoa đại từ "ic/ich", mà chỉ khi một từ đứng ở đầu câu mới được viết hoa.

Chúng ta có thể quan sát được điều này ở một vài mẫu câu tiếng Anh cổ như sau:

Ic secge eac ðe -> I say also to you.

Ne secge ic na mare embe -> Not say I no more about.

Trong cả hai ví dụ, đại từ "ic" chỉ được viết hoa khi đứng đầu câu, và viết thường khi đứng ở giữa câu.

Vào năm 1476, William Caxton lần đầu tiên giới thiệu máy in ép tới nước Anh. Tuy nhiên, họ đã gặp một vài khó khăn với đại từ này vốn đã được đơn giản hóa thành "i". Lý do nằm ở việc khi in xuống giấy, đại từ "i" trở nên quá nhỏ bé và khó đọc. Điều này cũng xảy ra với việc viết tay trước đó khi chữ "i" trông như một vết mực nhỏ, thon, với một dấu chấm bé tí ở phía trên. Thế nên, để tránh đại từ nhỏ bé và ngắn gọn này bị ngó lơ và mờ nhạt trong một tổng thể bài viết, người ta đã bắt đầu thói quen viết hoa chữ "i" thành "I", và từ đó trở thành một quy tắc viết phổ biến.

Trả lời

Một câu hỏi rất thú vị bạn ạ:D

Bản thân đại từ ngôi thứ nhất "I" vốn không được viết hoa ngay từ đầu, mà chỉ đến tận sau này vào khoảng thế kỉ thứ 15.

Ở đây trước tiên cần bàn đến nguồn gốc của tiếng Anh, tiếng Đức, và một vài ngôn ngữ khác đều thuộc về Ngữ chi German Tây (West Germanic Languages). Vì vậy, đại từ "I" trong tiếng Anh và đại từ "ich" (cùng nghĩa) trong tiếng Đức đến từ cùng một nguồn gốc. Trong tiếng Anh cổ (Old English), đại từ ngôi thứ nhất "I" được viết là "ic/ich". Lúc bấy giờ, không hề có quy tắc viết hoa đại từ "ic/ich", mà chỉ khi một từ đứng ở đầu câu mới được viết hoa.

Chúng ta có thể quan sát được điều này ở một vài mẫu câu tiếng Anh cổ như sau:

Ic secge eac ðe -> I say also to you.

Ne secge ic na mare embe -> Not say I no more about.

Trong cả hai ví dụ, đại từ "ic" chỉ được viết hoa khi đứng đầu câu, và viết thường khi đứng ở giữa câu.

Vào năm 1476, William Caxton lần đầu tiên giới thiệu máy in ép tới nước Anh. Tuy nhiên, họ đã gặp một vài khó khăn với đại từ này vốn đã được đơn giản hóa thành "i". Lý do nằm ở việc khi in xuống giấy, đại từ "i" trở nên quá nhỏ bé và khó đọc. Điều này cũng xảy ra với việc viết tay trước đó khi chữ "i" trông như một vết mực nhỏ, thon, với một dấu chấm bé tí ở phía trên. Thế nên, để tránh đại từ nhỏ bé và ngắn gọn này bị ngó lơ và mờ nhạt trong một tổng thể bài viết, người ta đã bắt đầu thói quen viết hoa chữ "i" thành "I", và từ đó trở thành một quy tắc viết phổ biến.