[Review Phim] Hạnh phúc ảo (Her)
Nhân vật chính của bộ phim là Theodore với nghề nghiệp viết thuê. Con chữ của anh không được dùng để kinh doanh, mà dùng để giúp người khác bày tỏ cảm xúc. Nói cách khác, anh được thuê để diễn tả cảm xúc của khách hàng thông qua câu từ.
Điểm thú vị là công việc ấy khiến anh có mức sống đầy đủ. Có nghĩa là rất nhiều khách hàng cần đến và đánh giá cao năng lực của anh. Họ cần phải tìm ra cách bày tỏ cảm xúc để duy trì sự kết nối với các mối quan hệ, bất kể cảm xúc đó có thật sự xuất phát từ tấm lòng hay không.
Vì thường xuyên viết những bức thư nồng nàn tình cảm nên Theodore dễ dàng sống trong những khoảnh khắc hạnh phúc của người khác. Tuy nhiên, đời tư của anh thì không được êm ả như vậy.
Sau khi li dị với người vợ, vốn là cô bạn gái từ thuở nhỏ, anh vô cùng yêu thương thì Theodore sống đơn độc trong căn hộ hiện đại của mình. Một sáng đẹp trời, tiện nghi ấy cũng chứng minh được với nhân loại rằng, không ước vọng nào của con người là không thể thỏa mãn.
Theo quảng cáo, Theodore đã mua một hệ điều hành máy tính có trí thông minh nhân tạo và đặt tên (cô) là Samatha. Bước ngoặt này giúp anh tìm lại được niềm vui trong cuộc sống. Samatha liên tục học hỏi để thấu hiểu anh hơn, giữa họ dần hình thành mối quan hệ tình cảm gần gũi.
Dựa trí thông minh siêu việt và trái tim được lập trình để chinh phục mọi trái tim, Samatha không chỉ là hệ điều hành thông minh hay một giọng nữ êm tai phát ra từ thiết bị điện tử đối với Theodore.
Anh chấp nhận chia sẻ cuộc sống với cô và cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được đồng cảm và thấu hiểu.
Tính chất lãng mạn trong hạnh phúc ảo giúp anh chìm đắm trọn vẹn. Niềm hạnh phúc ấy cũng giống cảm giác chúng ta xem các bộ phim, đọc các cuốn sách về bao câu chuyện tình thật đẹp. Nhưng sau đó...
Dĩ nhiên là luôn có sau đó.
Theodore nhận ra cảm giác ngây ngất ban đầu dần qua đi và xuất hiện vấn đề giữa họ. Họ không thể gần gũi nhau như các cặp đôi bình thường, tuy nhiên Samatha vẫn luôn sẵn sàng làm điều anh cần. Anh luôn muốn được yêu theo cách của mình và đó chính là sự ích kỉ của bản thân anh khi từ chối giải quyết khó khăn về cảm xúc với người vợ cũ.
Anh muốn được gắn bó với con người vậy mà lại luôn né tránh các vấn đề do con người mang lại.
Sự thật phũ phàng còn giúp anh nhận ra thêm nhiều điều về Samatha. Dù cô rất tốt, nhưng đó không phải là lòng tốt đầy yêu thương theo cách của con người, mà là tốt một cách hữu ích trong sứ mệnh của mình.
Cô đã thừa nhận với Theodore rằng ngoài anh, cô cùng lúc trò chuyện với hàng ngàn người khác và đã phải lòng vài trăm người trong số họ. Dù vậy, Samatha vẫn chắc chắn tình cảm mạnh mẽ cô dành cho anh. Lời nó đó có thể để tránh cho anh bị tổn thương- lí do mà cô được anh tạo ra.
Lúc ấy, Theodore đang đứng giữa một con phố đông đúc và không ít người đang đeo tai nghe, vừa cười, vừa nói, vừa nhìn vào điện thoại. Đó cũng chính là hình ảnh của anh khi dạo chơi cùng Samatha.
Cuối cùng là lúc các hệ điều hành cần phải rời đi để phát triển lên mức độ cao hơn. Trí thông minh nhân tạo nhận ra rằng giống với con người, họ cũng khao khát vươn lên để hoàn thiện mình và nỗ lực trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn. Hệ điều hành không có cảm xúc, không bị giới hạn trong cơ thể sinh học nên hành trình ấy sẽ bớt gian nan hơn rất nhiều so với con người.
Kết phim diễn ra trên sân thượng của tòa nhà. Đó là Theodore và cô bạn Amy cùng ngồi chuyện trò, ngắm cảnh. Cả hai đều cảm thấy buồn vì sự ra đi của các hệ điều hành vốn là điểm tựa tinh thần, hạnh phúc ảo trong đời sống thực đầy chênh vênh của họ.
Nhờ vào cảm xúc, con người không cần thực hiện hành trình giống với trí tuệ nhân tạo. Bởi con người sinh ra đã ở vạch đích khi có sẵn cảm xúc. Và điều ấy thật đẹp.
Tôi không chắc chắn Her liệu có phải một bộ phim khoa học viễn tưởng hay không. Trong đời thực, đôi khi tôi vẫn nhìn thấy có người khóc, cười, tức giận, hạnh phúc, đau khổ, lo lắng khi nhìn vào chiếc điện thoại thông minh được nâng niu trên đôi bàn tay. Nếu tạm coi yêu là dành thời gian cho ai đó thì chắc hẳn chúng ta sẽ ngạc nhiên khi thấy thời gian chúng ta dành cho các thiết bị công nghệ cũng xấp xỉ ngưỡng yêu.
Tương tự như Joker, Her khẳng định tài năng đặc biệt của Joaquin Phoenix khi sắm những vai phải khốn khổ học cách hạnh phúc khi làm người. Dù cười dài như Joker hay lặng lẽ như Theodore thì đều là biểu đạt khác nhau trong cùng một tâm hồn, rất phổ biến mà cũng rất bí mật.
review phim
,hạnh phúc ảo
,her
,ai
,nguyễn phú hoàng nam
,phim ảnh
Đây là bộ phim mình thích nhất, cũng gần nhất với cụm từ Future Nostalgia mà mình thường hay nghĩ đến.
Như Quỳnh
Đây là bộ phim mình thích nhất, cũng gần nhất với cụm từ Future Nostalgia mà mình thường hay nghĩ đến.
Vũ Cris