Nỗi lòng của người mắc tật khúc xạ?
Mình bị cận thị từ năm lớp 3. Ngày đó thấy việc đeo kính là chuyện gì sang trọng, tự hào lắm. Và thế là bằng mọi có thể, mình đã gia nhập thành công vào đội quân" bệnh cận thị" . Với kinh nghiệm hơn 10 năm đeo kính thì trút bầu tâm sự về cuộc đời lúc nào cũng phải gắn liền với cái kinh của mình.
- Thức dậy, việc đầu tiên đi tìm là chiếc kính
- Che mất đi đôi mắt của mình :( Mắt cận thị thì nó dại lắm luôn :(
- Nhìn xa không - thấy - bất - kì - thứ - gì, mọi thứ đều trở nên mờ ảo lung linh
- Ăn uống mà quên mà kính thì không biết gắp phải cái gì bỏ vô mồm
- Trời mà mưa thì cứ chạy xe theo cảm tính, có mắt cũng vứt đi.
- Mỗi lần đổi kính mới là suy nghĩ dữ lắm, phải chọn cái mẫu nào vừa đẹp vừa hợp với mặt của mình.
- Không được thoải mái đeo kính mát. Dù giờ đã có kính mát cho người cận rồi nhưng nó khá mắc tiền, và khi bạn chán với mẫu kính đó thì cũng tiếc không dám đổi.
Không biết có ai đồng cảnh ngộ???
cận thị
,mắt cận thị
,tật khúc xạ
,sức khoẻ
Nội dung liên quan