Muốn đi học Đại học nhưng gia đình không có điều kiện, phải làm sao?
Chào mọi người, em năm nay đang học lớp 12, không biết ở đây có bạn nào hay anh chị nào đã và đang trải qua hoàn cảnh như em không.
Trong suốt 12 năm học, em luôn là học sinh giỏi, học tập tốt, lao động tốt, ý thức tốt, nhìn vào cũng có thể thấy là con nhà người ta, cũng có cái gọi là có tương lai. Và tất nhiên cũng suy đi tính lại cho mình 1 con đường học tập ở một ngôi trường đại học tốt. Em tự ý thức được mình phải học hành đàng hoàng tử tế, em cũng đi học thêm, một ngày ca nọ ca kia cũng vất vả, tốn tiền bạc và thời gian. nhưng những áp lực đó em chịu được hết, chẳng nhằm nhò gì với những áp lực mà chính gia đình tạo cho em.
Khi nỗi lo lắng thi tổ hợp vừa qua đi, thì những câu nói khiến em bất lực lúc nào cũng hiện trong đầu. bố mẹ không thể lo cho con được đâu, gia đình mình không có điều kiện cho con đi học lên cao được. thực sự bất lực, thực sự chán nản và em chẳng thể tập trung học được, nỗi lo lắng luôn hiện lên khuôn mặt, nước mắt em lúc nào cũng trực trào.. mỗi lần các bạn trên lớp nói về nguyện vọng thi trường này trường kia thì em buồn lắm, không còn tự tin như trước nữa, em chỉ muốn khóc. nói thẳng ra thì em tha thiết muốn đi học, em chưa từng nghĩ mình sẽ đi lệch quỹ đạo, sai dự định của mình. nhưng mẹ em lúc nào cũng bảo học xong c3 thì đi làm công ty. em cũng chỉ biết khóc. học lớp nọ lớp kia,suốt bao năm chỉ biết học sau đó ra trường đi làm? mẹ em cũng chỉ sợ em học xong thất nghiệp, nhà nghèo vẫn hoàn nghèo. mẹ chẳng biết em sẽ thi trường gì, chỉ thấy mấy bà hàng xóm, họ hàng có con học đại học xong thất nghiệp kể lại. suy cho cùng nói rằng cuộc sống công bằng thì cũng chẳng phải, tại sao nhiều người vừa giàu giỏi lại xinh đẹp, còn em? em chẳng có gì ngoài năng lực của bản thân.
Mọi người thấy vấn đề này như thế nào, hi vọng sẽ được nhiều người khuyên bảo, em cũng quá bất lực và chán nản nên mới viết bài này. những ai có ý kiến rằng nhà nghèo mà cũng đua đòi học hành thì cũng xin đừng nặng lời với em, em chẳng có sự lựa chọn nào khác.
À em còn có một suy nghĩ thế này: với lứa tuổi vẫn còn trẻ như chúng ta, trước khi sinh con phải suy nghĩ kĩ, nếu không lo cho con 1 cuộc sống no đủ, học hành đàng hoàng thì không nên sinh con, sau nhiều áp lực thì suy nghĩ của em nó cũng trở nên tàn bạo lắm. em vừa biết ơn bố mẹ vì sinh thành và yêu thương mình, nhưng em cũng vừa Giận vừa Hận...
Lê Hương Mai
Nguyễn Thn Dung
Thái Lương Phú
Thái Lương Phú
Nguyễn Thu Huyền
Thảo Hoang
Nguyenphuhoang Nam
Chào em, nếu em có thực lực thì không cần quá lo lắng về các vấn đề khác nhé. Tiền bạc quan trọng, nhưng thiếu ý chí thì tiền bạc không giúp gì được nhiều. Nếu em có cả năng lực và ý chí thì hãy nỗ lực tìm cách để đạt được điều bản thân mong muốn. Vì mong muốn này là của em đúng không?
Học Đại học là một trong số rất nhiều con đường để phát triển, lập thân, lập nghiệp nhưng đó không phải lựa chọn duy nhất. Trừ khi trong tâm trí em nghĩ rằng mình cần vào Đại học để...học Đại học. Nếu có cách nghĩ ấy thì nên suy xét lại nhé em. Vì nếu em vào Đại học chỉ để học Đại học thì rất có thể ngày vui nhất là ngày tốt nghiệp cũng sẽ là ngày buồn nhất khi chúng ta nhận ra bản thân đang mất phương hướng- đi một vòng rồi quay lại nơi xuất phát.
Đâu ai nói rằng những người đã đi làm thì không thể vừa học vừa làm? tốt nghiệp xong cấp 3 là phải học ngay Đại học cho bằng bạn bằng bè? và cứ phải đóng tiền học cho các cơ sơ đào tạo thì mới được học? bằng Đại học giá trị hơn các chứng chỉ chuyên môn? nếu không có Đại học thì mình không thể tự học?
Em có năng lực vậy nên đừng quy trách nhiệm cho người khác, đặc biệt là cha mẹ. Bởi càng quy nhiều trách nhiệm cho những người xung quanh, em sẽ càng khiến nội lực của bản thân yếu đi. Có một câu anh rất thích là ""Hãy tự giúp mình, rồi Trời sẽ giúp".
Thay vì ai oán, em thử bày tỏ lòng biết ơn vì cha mẹ đã sinh ra em mạnh khỏe, lành lặn, chăm sóc khi em ốm yếu, cho em ăn học đến thời điểm này xem sao? Vì thay thái độ, mới đổi cuộc đời em ạ