Mùa Covid nhớ quê
Làng tôi mái lá liêu xiêu
Dịu êm qua những buổi chiều không mây
Cánh cò hối hả lạc bầy
Đìu hiu hút gió, ong say mật vàng.
Con đường rộn tiếng ca vang
Trẻ em nô nức, lầm than qua rồi
Lắng nghe tiếng sáo trên đồi
Lòng như sống lại lúc hồi còn thơ.
Nhiều khi ngồi nghĩ vẩn vơ
Mười, trăm năm nữa có mờ phai chăng?
Liệu rằng đêm tối không trăng
Có còn đám trẻ lăng xăng rọi đèn?
Thầm mong dẫu trắng hay đen
Dầu đời có đổi, dầu quen, xa, gần
Gặp nhau tiếng nói ân cần
Sẻ chia nhau cả tình thân xóm làng.
Ngày nay Covid tràn lan
Cùng nhau chung sức – những bàn tay xinh
Làm theo sức nhỏ của mình
Khẩu trang, khử khuẩn, thân tình hẹn sau.
Hai mét khoảng cách là bao
Khai báo nhanh chóng, không vào không ra
Những vùng có dịch, cách xa
Tụ tập ăn uống đợi qua hiểm nghèo.
Vùng quê heo hút cheo leo
Cầu mong êm ấm, trong veo nghĩa tình
Chiều trôi gió mát yên bình
Tuy xa vẫn giữ bóng hình quê hương.
tâm sự cuộc sống
Lâu lắm không có dịp về quê rồi, nhớ ông bà ghê
Đỗ Nhật Lan
Lâu lắm không có dịp về quê rồi, nhớ ông bà ghê
Solitary
Yuuyake
Rất hoài niệm...