Mọi người thường khuyên là "Hãy dành thời gian để tự chữa lành bản thân trước". Nhưng làm gì để chữa lành thì không ai nói?

  1. Tâm sự cuộc sống

  2. Tâm lý học

Ai có thể nói cho tôi biết phải làm gì để tự chữa lành những tổn thương của bản thân không :(((

Từ khóa: 

chữa lành

,

healing

,

tâm sự cuộc sống

,

tâm lý học

Câu hỏi được gộp với Bạn đã tự chữa lành cho bản thân như thế nào?

Mình chọn Phật pháp.
Từ nhỏ mình đã cảm nhận được nỗi đau , nhận thức về nó rất sớm nhưng dường như nỗi đau là điều không ai tránh khỏi và nó đeo bám dai dẳng mình tới tận khi trưởng thành. Nhiều lúc mình cảm giác nỗi đau dường như đã thành thói quen , và mình mặc kệ nó cố biến nỗi đau thành niềm vui và mỉm cười nhưng nhiều việc lại xãy ra nỗi đau này chồng chất lên nỗi đau khác khác... Ấy thế mà bằng cách thần kỳ nào đó mình vẫn vượt qua để bây giờ có thể ngồi đây typle những dòng tâm sự này. 
Cha mình là 1 người rất tốt trừ việc ông ấy lại vướng nghiệp nghiện cờ bạc , gia đình bán đi hết lần lượt tài sản lớn nhỏ lớn , mẹ chịu không nổi nên 2 người ly thân nhưng cha vẫn thế...  Vẫn chìm trong bóng tối , vẫn không tỉnh ngộ vẫn cho mình là đúng..
Mình hay bị mọi người xung quanh hiểu lầm là có nhiều cô gái theo đuổi , họ khen ngoại hình của mình họ khen cách mình ăn nói cách mình hòa đồng với mọi người và họ nghĩ rằng mình rất rất hạnh phúc trong chuyện tình cảm.. Ấy thế mà họ có biết trái tim mình đã tan nát bao nhiêu lần đâu ? Người ta thường chỉ có 1 mối tình dang dở ám ảnh  cả cuộc đời , còn mình tận 3 mối tình như thế. Lần nào cũng thế , khi tưởng như mọi thứ đã chắc chắn đã có thể cùng nhau đi tới hôn nhân thì lại tan vỡ . 
Khi nghĩ về hoàn cảnh gia đình , nghĩ về bản thân không có 1 công việc ổn định cộng với việc trái tim đã tan nát nhiều lần... Mình từng nghĩ mình không xứng đáng với hạnh phúc , mình sẽ không lập gia đình sẽ không ai chấp nhận 1 thằng như mình cả. Rồi mình oán trách trời cao , tại sao mình hiền lành như thế , tại sao mình tốt tánh như thế mình chưa làm hại ai bao giờ kể cả con vật nhưng lại phải chịu những điều đó... Mình sống thẫn thờ như 1 người không hồn suốt quãng thời gian đó , mình không khóc nữa cũng không còn đau lòng chỉ là đầu óc trống rỗng , chỉ là thẫn thờ nhìn vô định vào 1 khoảng không chứ không biết gì cả... nhìn bầu trời , nhìn trần nhà rồi lại đối diện với 4 bức tường.. ngày tháng cứ trôi qua lặng lẽ như thế gương mặt càng ngày càng buồn  , nhiều lúc được ra ngoài trong lòng mình thật sự rất vui rất hân hoan nhưng bạn bè vẫn hỏi " Sao mày trông buồn thế  " ? Lúc làm việc cũng thế , rõ ràng mình rất hăng say đang rất hứng thú với công việc nên chăm chú tập trung mà làm ấy thế mà sếp vẫn bảo " Thôi chú đừng làm mặt u sầu đó nữa , nghĩ ngơi tí đi để anh làm cho. U sầu như thế thì làm sao có khách hàng nhiều được ".... 
Mình có 1 cô bạn học Phật , sau khi biết chuyện của mình và ngồi tâm sự với nhau. Bạn mình khen mình có Căn sâu rồi giới thiệu cho mình 1 người bảo là nên lên gặp người ấy. Đó là người thay đổi cả cuộc đời mình sau này , tuy không cùng máu mũ ruột thịt nhưng người đó rất ảnh hưởng tới cuộc đời của mình. Đó là 1 bác cư sĩ Phật tử tại gia , bác học Phật và sinh hoạt trong chùa hơn 10 năm nay. Bác dạy mình rất nhiều thứ , dạy mình về 5 giới dạy mình về Vô Thường , Vô Ngã , Nhân Duyên và Luật Nhân quả v.v... Bác đem những mẫu chuyện trong nhà Phật chia sẽ với mình , dạy mình cách nhìn 1 chiếc lá sao cho thật đẹp , chỉ là 1 chiếc lá nhưng nhìn làm sao vẫn có hạnh phúc , hạnh phúc từ những điều đơn giản nhất.. Đêm nào mình cũng lên bác để nghe Pháp , 2 bác cháu cùng nhau chia sẽ Phật pháp cùng nhau uống nước trà. Mình bắt đầu nghe Pháp thoại trên youtube , bắt đầu tập ngồi thiền tập tụng kinh sau đó lại nghiên cứu thêm trên mạng về các hạnh nguyện của các Đức Phật... Ôi cuộc sống thật đẹp thật hạnh phúc làm sao , mình cứ như 1 người khác 1 người vừa thức tỉnh sau cơn mê.. Mình nhận ra 26 năm qua mình chưa thật sự sống , mình vẫn thở vẫn tồn tại 26 năm qua nhưng cứ như đó là 1 người khác biệt hoàn toàn là 1 ai khác không phải là mình. 
Ngoài mình ra thì cũng có 1 vài huynh đệ lên bác học Phật như thế , có lần bác bày tỏ với mình là bác không đồng tình với 1 vị sư huynh vì cách bố thí của anh ấy làm bác không hài lòng sau đó bác nói " Thôi kệ mỗi đứa các con đều có hạnh nguyện riêng của mỗi người , mỗi đứa mỗi hạnh khác nhau bác không can thiệp sâu làm gì " rồi bỗng dưng bác quay sang hỏi " À mà hạnh nguyên của con là gì ? " Lúc đó mình tự nói thầm " Ừ nhỉ , có sư huynh thì bố thí có sư huynh thì chăm hốt thuốc nam để giúp đỡ người bệnh , cô bạn mình thì xa quê lên Sài Gòn tham gia hoạt động thiện nguyện.. Còn mình thì làm gì được đây ? ".. Mình không trả lời bác ngay mà muốn về nhà suy nghĩ thêm , sau đó mình nhớ lại trong lúc lên mạng học về Phép Quán Niệm Hơi Thở của Sư Ông Làng Mai mình có đọc 1 mẫu chuyện ngắn của 1 vị thiền sư theo học sư ông ( Con đọc lướt qua nên không nhớ rõ lắm nếu có nhớ sai xin quý thầy đừng trách ) . Vị ấy từ nhỏ cũng sống trong nỗi đau , bị trầm cảm rất nhiều và dù đã xuất gia nhưng nỗi đau vẫn âm ỉ vẫn cảm thấy buồn , sư ông hay gọi tên thầy ấy và nói " Này con , nhìn này bông hoa thật đẹp " , " Này con , nhìn bầu trời kìa đẹp tuyệt vời đúng không ? ".. Thế nhưng thầy ấy vẫn buồn , vẫn ngắm bầu trời hằng ngày vẫn thấy bầu trời đẹp nhưng thầy ấy không cảm nhận được gì.. Sau 1 quá trình tu tập hay gì đó mình không nhớ rõ chỉ nhớ được là 1 lần thầy ấy vẫn nhìn lên bầu trời , nhưng lần này nước mắt lại tự chảy dài trên má , thầy ấy có thể cảm nhận bầu trời xanh , bầu trời xanh rất đẹp và thầy ấy đã có thể tiếp xúc với niềm vui và hạnh phúc sâu thẳm trong tim ngay tại giây phút đó.. Sau khi bất chợt nhớ câu chuyện đó xong mình cũng muốn được nhìn bầu trời như cách thầy ấy đã nhìn , mình tự hỏi liệu mình có may mắn quá không ? Mình đã chìm đắm trong khổ đau nhưng lại may mắn gặp được bác , nghe được Phật Pháp , chắc hẳn cũng có rất nhiều người đau khổ như mình đã từng nhưng chắc gì đã gặp được người giúp họ thoát ra những chuyện đó.. Sau đó mình lại rơi những giọt nước mắt hạnh phúc và nói với bản thân rằng " Mình quá may mắn , mình có quá nhiều hạnh phúc , mình đang thở mình đang được nhìn bầu trời xanh tuyệt đẹp kia bằng cặp mắt đang sáng , mình có cha mẹ vẫn khỏe mạnh , mình có 1 ngoại hình đẹp với tứ chi lành lặn , mình có 1 tâm thiện lương , mình có gia đình có bạn bè xung quanh , có bác có Phật Pháp... Ôi sao mình có nhiều thứ quá vậy ? Mình phải giúp đỡ mọi người , giúp những ai đang đau khổ cảm nhận được hạnh phúc từ những điều giản đơn nhất giống như bác đã từng giúp mình.. À còn cha mình nữa  , mình phải yêu thương cha hơn phải giúp cha phải hồi hướng thật nhiều công đức cho cha mẹ để cha mẹ không buồn khổ không bị tham sân si chi phối nữa phải cho cha mẹ thật nhiều hạnh phúc... Còn nữa , mình rất yêu thương động vật mà , phải giúp cả chúng nữa ".... Cuối cùng sau tất cả mình đã có con đường riêng , có mục đích sống  cho chính mình , mình đã thoát ra khỏi khổ đau dù chưa hoàn toàn nhưng mình yêu cuộc sống này. Mình không thể sống vô ích nữa phải giúp đỡ mọi người. Quan điểm về hạnh phúc của mình đã thay đổi , hạnh phúc không phải là đi tìm mà chỉ khi những người xung quanh hạnh phúc mình mới thật sự hạnh phúc.. Dù bây giờ ba mẹ vẫn ly thân , gia đình vẫn khó khăn về tài chính , mình vẫn chưa có mối quan hệ tình cảm nào vẫn cô đơn nhưng ai quan tâm chứ ? Hiện tại đang được thở đang được sống hà cớ gì không hạnh phúc ngay giây phút hiện tại mà phải đợi tới tương lai. 
Đêm nào mình cũng phát nguyện như thế , nguyện cho ba mẹ luôn được an lạc , nếu có người nào đang khổ đau mình sẽ giúp họ bằng mọi cách có thể để họ thoát ra khỏi nơi tăm tối đó , nguyện cho những chúng sanh đang ở các cõi ác sẽ không chịu đau đớn nữa sẽ có được báu thân người , mong sao động vật không còn chịu đau đớn , chịu đói , chịu rét , chịu những cảm xúc tiêu cực nữa sớm giải hết oán nghiệp mà tu tập có được báu thân người. 
Viết xong những dòng này cảm xúc mình có hơi lâng lâng lại có phần mắc cỡ , 1 ngưòi nhỏ bé như mình lại có những suy nghĩ như thế.. Xin lỗi mọi người nếu mình có phô trương nhiều quá do cảm xúc hơi dâng trào nên mình không kìm lại được. Dù viết nhiều thế nhưng mình vẫn chưa dự tính gì hết , mình chỉ mong có thể sống trọn vẹn từng giây từng khắc ở hiện tại , sống yên vui bên ba mẹ mỗi ngày , được giúp đỡ mọi người và nếu sau này có thể cải thiện tài chính mình mong ước sẽ lập được 1 nhóm nhỏ cứu hộ chó mèo. 
Cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện dài dăng dẳng của mình. 
Trả lời
Mình chọn Phật pháp.
Từ nhỏ mình đã cảm nhận được nỗi đau , nhận thức về nó rất sớm nhưng dường như nỗi đau là điều không ai tránh khỏi và nó đeo bám dai dẳng mình tới tận khi trưởng thành. Nhiều lúc mình cảm giác nỗi đau dường như đã thành thói quen , và mình mặc kệ nó cố biến nỗi đau thành niềm vui và mỉm cười nhưng nhiều việc lại xãy ra nỗi đau này chồng chất lên nỗi đau khác khác... Ấy thế mà bằng cách thần kỳ nào đó mình vẫn vượt qua để bây giờ có thể ngồi đây typle những dòng tâm sự này. 
Cha mình là 1 người rất tốt trừ việc ông ấy lại vướng nghiệp nghiện cờ bạc , gia đình bán đi hết lần lượt tài sản lớn nhỏ lớn , mẹ chịu không nổi nên 2 người ly thân nhưng cha vẫn thế...  Vẫn chìm trong bóng tối , vẫn không tỉnh ngộ vẫn cho mình là đúng..
Mình hay bị mọi người xung quanh hiểu lầm là có nhiều cô gái theo đuổi , họ khen ngoại hình của mình họ khen cách mình ăn nói cách mình hòa đồng với mọi người và họ nghĩ rằng mình rất rất hạnh phúc trong chuyện tình cảm.. Ấy thế mà họ có biết trái tim mình đã tan nát bao nhiêu lần đâu ? Người ta thường chỉ có 1 mối tình dang dở ám ảnh  cả cuộc đời , còn mình tận 3 mối tình như thế. Lần nào cũng thế , khi tưởng như mọi thứ đã chắc chắn đã có thể cùng nhau đi tới hôn nhân thì lại tan vỡ . 
Khi nghĩ về hoàn cảnh gia đình , nghĩ về bản thân không có 1 công việc ổn định cộng với việc trái tim đã tan nát nhiều lần... Mình từng nghĩ mình không xứng đáng với hạnh phúc , mình sẽ không lập gia đình sẽ không ai chấp nhận 1 thằng như mình cả. Rồi mình oán trách trời cao , tại sao mình hiền lành như thế , tại sao mình tốt tánh như thế mình chưa làm hại ai bao giờ kể cả con vật nhưng lại phải chịu những điều đó... Mình sống thẫn thờ như 1 người không hồn suốt quãng thời gian đó , mình không khóc nữa cũng không còn đau lòng chỉ là đầu óc trống rỗng , chỉ là thẫn thờ nhìn vô định vào 1 khoảng không chứ không biết gì cả... nhìn bầu trời , nhìn trần nhà rồi lại đối diện với 4 bức tường.. ngày tháng cứ trôi qua lặng lẽ như thế gương mặt càng ngày càng buồn  , nhiều lúc được ra ngoài trong lòng mình thật sự rất vui rất hân hoan nhưng bạn bè vẫn hỏi " Sao mày trông buồn thế  " ? Lúc làm việc cũng thế , rõ ràng mình rất hăng say đang rất hứng thú với công việc nên chăm chú tập trung mà làm ấy thế mà sếp vẫn bảo " Thôi chú đừng làm mặt u sầu đó nữa , nghĩ ngơi tí đi để anh làm cho. U sầu như thế thì làm sao có khách hàng nhiều được ".... 
Mình có 1 cô bạn học Phật , sau khi biết chuyện của mình và ngồi tâm sự với nhau. Bạn mình khen mình có Căn sâu rồi giới thiệu cho mình 1 người bảo là nên lên gặp người ấy. Đó là người thay đổi cả cuộc đời mình sau này , tuy không cùng máu mũ ruột thịt nhưng người đó rất ảnh hưởng tới cuộc đời của mình. Đó là 1 bác cư sĩ Phật tử tại gia , bác học Phật và sinh hoạt trong chùa hơn 10 năm nay. Bác dạy mình rất nhiều thứ , dạy mình về 5 giới dạy mình về Vô Thường , Vô Ngã , Nhân Duyên và Luật Nhân quả v.v... Bác đem những mẫu chuyện trong nhà Phật chia sẽ với mình , dạy mình cách nhìn 1 chiếc lá sao cho thật đẹp , chỉ là 1 chiếc lá nhưng nhìn làm sao vẫn có hạnh phúc , hạnh phúc từ những điều đơn giản nhất.. Đêm nào mình cũng lên bác để nghe Pháp , 2 bác cháu cùng nhau chia sẽ Phật pháp cùng nhau uống nước trà. Mình bắt đầu nghe Pháp thoại trên youtube , bắt đầu tập ngồi thiền tập tụng kinh sau đó lại nghiên cứu thêm trên mạng về các hạnh nguyện của các Đức Phật... Ôi cuộc sống thật đẹp thật hạnh phúc làm sao , mình cứ như 1 người khác 1 người vừa thức tỉnh sau cơn mê.. Mình nhận ra 26 năm qua mình chưa thật sự sống , mình vẫn thở vẫn tồn tại 26 năm qua nhưng cứ như đó là 1 người khác biệt hoàn toàn là 1 ai khác không phải là mình. 
Ngoài mình ra thì cũng có 1 vài huynh đệ lên bác học Phật như thế , có lần bác bày tỏ với mình là bác không đồng tình với 1 vị sư huynh vì cách bố thí của anh ấy làm bác không hài lòng sau đó bác nói " Thôi kệ mỗi đứa các con đều có hạnh nguyện riêng của mỗi người , mỗi đứa mỗi hạnh khác nhau bác không can thiệp sâu làm gì " rồi bỗng dưng bác quay sang hỏi " À mà hạnh nguyên của con là gì ? " Lúc đó mình tự nói thầm " Ừ nhỉ , có sư huynh thì bố thí có sư huynh thì chăm hốt thuốc nam để giúp đỡ người bệnh , cô bạn mình thì xa quê lên Sài Gòn tham gia hoạt động thiện nguyện.. Còn mình thì làm gì được đây ? ".. Mình không trả lời bác ngay mà muốn về nhà suy nghĩ thêm , sau đó mình nhớ lại trong lúc lên mạng học về Phép Quán Niệm Hơi Thở của Sư Ông Làng Mai mình có đọc 1 mẫu chuyện ngắn của 1 vị thiền sư theo học sư ông ( Con đọc lướt qua nên không nhớ rõ lắm nếu có nhớ sai xin quý thầy đừng trách ) . Vị ấy từ nhỏ cũng sống trong nỗi đau , bị trầm cảm rất nhiều và dù đã xuất gia nhưng nỗi đau vẫn âm ỉ vẫn cảm thấy buồn , sư ông hay gọi tên thầy ấy và nói " Này con , nhìn này bông hoa thật đẹp " , " Này con , nhìn bầu trời kìa đẹp tuyệt vời đúng không ? ".. Thế nhưng thầy ấy vẫn buồn , vẫn ngắm bầu trời hằng ngày vẫn thấy bầu trời đẹp nhưng thầy ấy không cảm nhận được gì.. Sau 1 quá trình tu tập hay gì đó mình không nhớ rõ chỉ nhớ được là 1 lần thầy ấy vẫn nhìn lên bầu trời , nhưng lần này nước mắt lại tự chảy dài trên má , thầy ấy có thể cảm nhận bầu trời xanh , bầu trời xanh rất đẹp và thầy ấy đã có thể tiếp xúc với niềm vui và hạnh phúc sâu thẳm trong tim ngay tại giây phút đó.. Sau khi bất chợt nhớ câu chuyện đó xong mình cũng muốn được nhìn bầu trời như cách thầy ấy đã nhìn , mình tự hỏi liệu mình có may mắn quá không ? Mình đã chìm đắm trong khổ đau nhưng lại may mắn gặp được bác , nghe được Phật Pháp , chắc hẳn cũng có rất nhiều người đau khổ như mình đã từng nhưng chắc gì đã gặp được người giúp họ thoát ra những chuyện đó.. Sau đó mình lại rơi những giọt nước mắt hạnh phúc và nói với bản thân rằng " Mình quá may mắn , mình có quá nhiều hạnh phúc , mình đang thở mình đang được nhìn bầu trời xanh tuyệt đẹp kia bằng cặp mắt đang sáng , mình có cha mẹ vẫn khỏe mạnh , mình có 1 ngoại hình đẹp với tứ chi lành lặn , mình có 1 tâm thiện lương , mình có gia đình có bạn bè xung quanh , có bác có Phật Pháp... Ôi sao mình có nhiều thứ quá vậy ? Mình phải giúp đỡ mọi người , giúp những ai đang đau khổ cảm nhận được hạnh phúc từ những điều giản đơn nhất giống như bác đã từng giúp mình.. À còn cha mình nữa  , mình phải yêu thương cha hơn phải giúp cha phải hồi hướng thật nhiều công đức cho cha mẹ để cha mẹ không buồn khổ không bị tham sân si chi phối nữa phải cho cha mẹ thật nhiều hạnh phúc... Còn nữa , mình rất yêu thương động vật mà , phải giúp cả chúng nữa ".... Cuối cùng sau tất cả mình đã có con đường riêng , có mục đích sống  cho chính mình , mình đã thoát ra khỏi khổ đau dù chưa hoàn toàn nhưng mình yêu cuộc sống này. Mình không thể sống vô ích nữa phải giúp đỡ mọi người. Quan điểm về hạnh phúc của mình đã thay đổi , hạnh phúc không phải là đi tìm mà chỉ khi những người xung quanh hạnh phúc mình mới thật sự hạnh phúc.. Dù bây giờ ba mẹ vẫn ly thân , gia đình vẫn khó khăn về tài chính , mình vẫn chưa có mối quan hệ tình cảm nào vẫn cô đơn nhưng ai quan tâm chứ ? Hiện tại đang được thở đang được sống hà cớ gì không hạnh phúc ngay giây phút hiện tại mà phải đợi tới tương lai. 
Đêm nào mình cũng phát nguyện như thế , nguyện cho ba mẹ luôn được an lạc , nếu có người nào đang khổ đau mình sẽ giúp họ bằng mọi cách có thể để họ thoát ra khỏi nơi tăm tối đó , nguyện cho những chúng sanh đang ở các cõi ác sẽ không chịu đau đớn nữa sẽ có được báu thân người , mong sao động vật không còn chịu đau đớn , chịu đói , chịu rét , chịu những cảm xúc tiêu cực nữa sớm giải hết oán nghiệp mà tu tập có được báu thân người. 
Viết xong những dòng này cảm xúc mình có hơi lâng lâng lại có phần mắc cỡ , 1 ngưòi nhỏ bé như mình lại có những suy nghĩ như thế.. Xin lỗi mọi người nếu mình có phô trương nhiều quá do cảm xúc hơi dâng trào nên mình không kìm lại được. Dù viết nhiều thế nhưng mình vẫn chưa dự tính gì hết , mình chỉ mong có thể sống trọn vẹn từng giây từng khắc ở hiện tại , sống yên vui bên ba mẹ mỗi ngày , được giúp đỡ mọi người và nếu sau này có thể cải thiện tài chính mình mong ước sẽ lập được 1 nhóm nhỏ cứu hộ chó mèo. 
Cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện dài dăng dẳng của mình. 
Với mình, cách mà mình giải quyết vấn đề chính là nhìn nhận vấn đề theo cách tích cực nhất. Nếu là lỗi của mình thì mình xem như đó là bài học kinh nghiệm đắt giá để sau này mình cư xử và suy nghĩ chín chắn hơn, trưởng thành hơn để không bị xúc phạm lần nữa. Ngược lại, nếu đó không phải do mình gây ra thì mình sẽ suy nghĩ thấu đáo xem vì sao họ lại làm tổn thương mình do có uẩn khúc hay hiểu lầm, nếu có hiểu lầm thì mình sẽ chọn thời điểm và không gian phù hợp để trao đổi nhẹ nhàng với người ban đầu làm tổn thương mình rằng có hiểu lầm và mong họ đính chính với những người họ đã truyền tin, còn nếu họ đã cố tình làm mình tổn thương thì sẽ có luật nhân quả và thông thường mình sẽ im lặng, tuy nhiên, nếu vượt quá sức chịu đựng của mình hay đi qua giới hạn, mình sẽ lên tiếng và không cho chuyện này đi xa hơn nữa vì mình cũng là con người, cần được tôn trọng danh dự và nhân phẩm.

Khoảng thời gian em cảm thấy trong lòng tổn thương là lúc biết được số điểm thi THPT QG, vì thiếu 0.1đ là em đậu vào ngôi trường em mong muốn. Thế là lúc đó em cảm giác muốn thu nhỏ lại, không phải làm gì cả chỉ ở trong phòng. Cái thời điểm đó em cảm thấy hụt hẩng lắm, có quyết định học lại 1 năm để thi lại, nhưng được gia đình động viên thế là em đã chọn học ngồi trường hiện tại, tuy lúc đầu cũng không cảm thấy hài lòng vì đó không phải là nguyện vọng của bản thân.

Nhưng rồi thời gian gắn bó học tập tại trường, gặp được các thầy cô, bạn bè trong môi trường mới em đã thay đổi tích cực hơn. Cũng chính thời gian đó, em đã tìm đến việc viết lách, cụ thể là em đọc sách và viết review chia sẻ về sách. Cuộc sống ngày tích cực hơn, cảm thấy yêu bản thân và cuộc sống này hơn. Và đặc biệt hơn đọc sách và viết lách trở thành đam mê hiện tại của em.

Em cảm ơn mọi người đọc đoạn chia sẻ này của em.

@cảm ơn Nam đã tag mình vào câu hỏi này.
Đầu tiên bạn cần đặt câu hỏi trong tâm: "Vì sao?". Vì sao tôi phải/gặp những điều bất như ý trong cuộc sống mà đôi khi chúng vượt quá sức chịu đựng của tôi. 
"Phải gõ, cửa mới mở" 
Khi câu hỏi khởi lên, mỗi ngày, dần đi vào tiềm thức. Thì nội tâm/Phật tánh/Thượng đế... (Tùy cách gọi mỗi phái) sẽ kết nối và dẫn dắt bạn tìm được con đường phù hợp. Bạn cần có niềm tin vào bản thân, ngưng phán xét mình cũng như ngừng đổ lỗi người khác, chỉ khi chấp nhận chính mình và đồng thời tập trung vào câu hỏi. Câu trả lời sẽ dần sáng rõ và hiện ra vào lúc bạn không ngờ.
Ngoài ra, cần làm việc thiện, thiền định, yoga, chú trọng sức khoẻ thể chất, nương theo những người có định lực mạnh với trí tuệ hiểu biết quân bình.
Mình tin là mỗi chúng ta với sứ mệnh cá nhân sẽ phải chịu đựng nghịch cảnh để tôi luyện, trả nghiệp, học tập ...Đó là điều hiển nhiên nếu muốn phát triển. Nếu cuộc sống quá dễ dàng ta sẽ dễ tự phụ và sa vào cám dỗ hưởng thụ, phí thân người quí báu.
Mến chúc bình an và may mắn ạ.

 

🌻Chúng ta sẽ chữa lành khi nào? Khi chúng ta bị thương. Dù vết thương đó là gì đi nữa. Tiếc là, vết thương nơi tâm này lại khó nhận diện vô cùng. Hơn thế, cuộc sống bận rộn đến nỗi dành cho mình một khoảng trời cũng là điều rất đỗi xa xỉ.
🌻Mình cũng như mọi người. Nhận diện cuộc sống của thế giới quan luôn dễ hơn nhận diện cuộc sống của bản thân. Và cho đến khi cảm thấy bất lực. Lúc đó, mình mới nhận ra vết thương trong mình khá lớn. Một khoảng trống nơi tâm hồn mà có thể gọi nó là một vết thương.
🌻Khi nhận diện được vấn đề của mình, mình đã không bỏ chạy. Đắm chìm trong đó và tìm cho mình lối ra. Giống như khi chúng ta rơi vào một cái hang sâu. Mình không vội vàng tìm cách để ra ngoài. Mình tìm cách để sống trước. Và hành trình này với mình cũng vậy, mình không tìm cách để thoát khỏi. Mình tìm cách để thấu hiểu và sống trong chính những bất lực của bản thân.
🌻Khi chúng ta còn sống, mọi thứ đều có thể làm được. Đúng như vậy, mình đã sống ngay trong những cùng cực của cảm xúc ấy.
🌻Khi đủ hiểu về nỗi đau của mình, vấn đề mình gặp phải. Mình chọn cách chia sẻ. Khi chúng ta chia sẻ bằng cả trái tim cũng là khi chúng ta được lắng nghe. Lắng nghe từ chính mình chứ không phải từ bất cứ ai. Hiểu bản thân hơn chính là hiểu điều gì cho mình ý nghĩa. Sau đó, một hành trình mới bắt đầu. Mình đã làm lại tất cả.
🙂 Bạn thân mến, cuộc sống quá ngắn để làm lại mọi thứ. Nhưng mình thấy rằng làm lại còn hơn là cứ ở đó rồi chết dần chết mòn trong vấn đề của chúng ta. Bởi vây, chỉ cần là bạn thực sự muốn bắt đầu thì thời điểm nào cũng là thời điểm phù hợp.
🌻Tiếp theo, là hành trình học hỏi không ngừng. Tìm kiếm những giá trị phù hợp và thúc đẩy khao khát sống trong chính mình. Có vẻ như những thứ đó giống như thuốc bổ. Chúng có tác dụng nâng cao sức khỏe tinh thần, và khi sức khỏe gia tăng  lên chúng ta sẽ dễ dàng vượt qua mọi nỗi đau.
Cuộc sống, chẳng dễ dàng nhưng cũng chẳng hề khó như chúng ta lo lắng. Cứ thong dong bước qua mọi câu chuyện của chính chúng ta

Thời điểm mình cảm thấy tổn thương là sau khi tốt nghiệp Đại học. Lúc đó, mình có trục trặc với một người bạn thân của mình về một vấn đề có ảnh hưởng khá lớn sự nghiệp của cả hai (đáng tiếc là vì con đường công danh, từ bạn thân biến thành thân ai nấy lo quá nhanh, mình hoàn toàn không thể ngờ tới).

Mình đã tự chữa lành bằng việc đọc sách, suy ngẫm và trò chuyện cùng với những người bạn.

Đọc sách giúp cho mình cảm thấy yên tĩnh, có thêm những góc nhìn mới về tình huống mình đang phải đối diện. Sách cũng cho mình chất liệu quan trọng để suy ngẫm- theo hướng tích cực hơn thay vì nghĩ ngợi bế tắc, vẩn vơ. Càng suy ngẫm lâu thì mình càng nhận ra vấn đề đó không đến mức quá lớn như mình nghĩ và người bạn cũ của mình cũng có những lý do riêng khi hành động như vậy. Sau khi nghĩ thấu đáo rồi thì mọi thứ với mình trở thành một khoảng trống. Mình không còn thân song cũng không ghét người bạn ấy nữa và cũng không có cảm giác mất đi một người bạn. Mình chấp nhận hiện thực ai rồi cũng sẽ thay đổi (Đôi lúc bản thân chúng ta cũng thay đổi mà không kịp nhận ra). Có thể, biết chấp nhận những điều khó chấp nhận là một yếu tố cần thiết trong việc tự chữa lành thì phải?

Về mặt cảm xúc, những người bạn xung quanh đã giúp đỡ mình khá nhiều. Họ đã rất tử tế khi động viên mình suy nghĩ tích cực hơn, cũng như giúp mình lấy lại niềm tin vào sự tốt đẹp của tình bạn, về mối quan hệ giữa con người với con người. Sự quan tâm của họ đã nâng mình vượt qua được những đợt sóng cảm xúc tồi tệ, để dần dần mình vượt qua được nỗi buồn trong giai đoạn đầy thử thách ấy mà không đánh mất bản thân.

Đã có lúc mình từng ước: giá như người bạn cũ kia dành thời gian giải thích với mình về hành động năm ấy, thì chắc có lẽ giờ cả hai vẫn có thể tiếp tục làm bạn. Để mình có thể tin rằng trước khi bất chấp tất cả, thì người bạn cũ ấy thực sự đã từng có quãng thời gian coi mình là bạn.

Xin cảm ơn Sách Thiện Tri thức đã tổ chức một Mini Game để mình có cơ hội được hồi tưởng lại những tháng ngày đã qua.

https://cdn.noron.vn/2022/04/26/14392023015921743-1650939130.jpg

Mình chũng chẳng nhớ nổi là mình đã tổn thương bao nhiêu lần nữa và cũng chẳng cụ thể rằng mình đã làm gì để chữa lành tổn thương. Chắc có lẽ những tổn thương ấy không đủ sâu sắc để mình phải nhớ đến nó nữa.

Mình là một người có vẻ bề ngoài và phong cách sống khá mạnh mẽ nhưng lại đa cảm, hay suy nghĩ. Tổ thương ít khi khiến cho mình khóc trước mặt người khác mà mình sẽ khóc một mình, chùm chăn khóc, khóc nức nở. Mình cũng chẳng biết nữa. Mỗi lần khóc đến mệt xong thì quay ra ngủ, ngủ xong thì cũng cả buồn khóc nữa, tâm trạng cũng bơi đi và phần.

Mình cũng hay chọn cách tâm sự với bạn thân và gia đình về những điều mình đang gặp phải. Chỉ cần sự lắng nghe của họ thôi cũng đủ làm mình ấm lòng và vơi đi áp lực phần nào rồi.

Và cuối cùng là mình luôn hướng bản thân mình cho những suy nghĩ và hành động khiến mình thực sự vui và thư giãn. Mình sẽ nghĩ về một vấn đề khác như ngày mai ăn gì, có phim gì hay không ta, hay mai rủ bọn bạn đi phượt nhỉ. Mình sẽ mở film ra xem, mở truyện ra đọc. Mình rất thích đọc truyện. Chơi game cũng là cách mà mình giải tỏa căng thẳng và chữa lành tổn thương. Mặc dù số trận thua áp đảo cả trận thắng😑

Tuổi trẻ của tôi là một đứa con gái ngông nghênh, kiêu ngạo vì thế chính tôi tự lấy về cho mình những thương tổn sâu sắc. Tôi nhớ ngày kỉ niệm 15 năm ra trường cấp 3, tôi đã gửi lời xin lỗi các bạn - xin lỗi vì cái tôi của tôi đã đàn áp người khác quá nhiều.
Nếu là một giải pháp có lẽ không đủ, tôi hôm nay là tổng hòa của nhiều giải pháp. Phật pháp, yoga, đọc sách, học hỏi, gặp được những người tốt, người thầy thực sự...
Thầy tôi là người bao dung tới mức khi làm việc với anh anh chưa từng bao giờ mắng tôi. Và suốt 3 năm quen anh, anh chỉ nhẫn nại dạy tôi, dạy miệt mài không ngừng. Nhờ sự ấm áp mà thầy đem lại, tự tôi phải nhìn lại và chuyển hóa mình.
Cuộc đời, có lẽ chỉ cho tôi gặp được một người thầy như vậy, và tôi thật sự tri ân thầy tôi - người giúp tôi tìm ra điểm cân bằng, tự tha thứ cho chính mình, tự vá trái tim mình.

Mình chọn cách sống khép kín.

Đó là câu nói vang lên trong đầu mình khoảng 2 năm về trước, khi mối tình tuổi học trò đầu tiên của mình tan vỡ sau 3 năm! Đối với mình bạn ấy không chỉ là một người yêu, mà còn là một người bạn, người thân, người anh trai của mình. Đến bây giờ mình vẫn chưa thể quên và sẽ không bao giờ quên dù có quen ai đi nữa.

Lúc đó mình suy sụp lắm, không ăn, không ngủ, khóc đến sưng hết mắt. Sau triền miên 1 tuần liền, cơ thể mình suy nhược, đã phải cấp cứu ở bệnh viện vào nửa đêm. Vào cái lúc mà mình tỉnh dậy, mở mắt ra thấy bố mẹ đang nằm trên ghế sopha ở bên cạnh, không chăn mền, không gối đầu....lúc đó mình đã thức tỉnh thực sự.

Tại sao mình phải buồn đau vì một người không còn xứng đáng nữa? Và vô tình làm tổn thương những người yêu thương nhất của mình? Sau đó mình tự vực dậy, bắt đầu đi học trở lại, giao tiếp với bạn bè nhiều hơn, ăn uống cùng gia đình. Buổi tối sau khi học bài xong mình nghe nhạc nhẹ, cảm nhận từng âm thanh truyền vào trong tai. Mình tự học vẽ màu nước - vì trước giờ mình là một đứa thích màu sắc và sự sáng tạo. Mình tận hưởng mọi thứ nhiều hơn, tập trung vào bản thân nhiều hơn, yêu thương người thân nhiều hơn,....Dù cho tới bây giờ vết thương ấy chưa thể lành nặn hẳn, nhưng mình tin ít nhất mình có thể sống mà không còn buồn về nó nữa. Cám ơn các bạn đã đọc những dòng này của mình!

Đi đến 1 vùng đất mới 1 công việc mới những mối quan hệ mới những tình cảm mới hợp với tần số năng lượng của mình:))) trải nghiệm khám phá những điều mới