Mình muốn tâm sự.?
Sau 12 năm đèn sách, hầu như trong 12 năm ấy mình không mấy được đi chơi với bạn bè của mình, mọi người cũng thắc mắc luôn hỏi mình vì sao, và mình luôn trả lời rằng bố mẹ mình không cho đi chơi( kể cả đi ăn sinh nhật). Vì chuyện này mà mình không có mấy bạn bè thân thiết nên đã cố gắng đậu đc 1 trg ĐH trong SG với mong muốn có thể được tự do hơn, đi chơi nhiều hơn. Nhưng đời không như mơ, mình phải sống chung với chị của mình, mọi thứ như trở lại như ban đầu vậy. Mình như bị cấm tiệt ở nhà vậy. Có 1 lần mình rất hào hứng khi đứa bạn thân nhất của mình rủ đi chơi, mình cũng đã xin phép đàng hoàng và hứa 7r tối sẽ về nhà( vì c mình ko cho mình đi chơi khuya), nhưng vì hôm đấy đột suất trời mưa nên mình đã về trễ hơn ( chính xác là 9h do hôm đấy mình phải đi từ Gò Vấp về Q1 nên hơi xa), thế là khi về đến nhà c mình ko hỏi mình lý do vì sao mình về trễ như v mà lại chửi mình xối xả vào mặt rằng tại sao thế này tại sao thế kia ko cho mình giải thích 1 lời. Và từ đó trở đi c mình đã đặt ra luật ko đc về quá 8h tối. Mình cũng từ đấy mà trở nên dè dặt, ko đi đâu hết mà chỉ dám ở nhà ( vì mình biết đã lên ĐH đi chơi với bạn thì về sớm là điều ko thể mà về 8h càng ko). Mình ko dám lên tiếng 1 xíu nào, mình sợ hãi, bố mẹ mình đã ko cho đi h lại đến chị cũng cấm luôn. Mình ko biết phải làm sao cả!
tâm lý học
Đến chung chủ mà người ta cũng chỉ giới hạn 10h, trong khi đó chung nhà với người thân lại 8h. Đáng lẽ chị gái nên là người hiểu và thương bạn nhất mới phải. Sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình quy củ một cách quá đà thì bạn cũng bị gò bó ít nhất là về mặt tinh thần rồi.
Mình nghĩ việc bạn cần làm là bày tỏ trực tiếp với gia đình, một lần nói hết. Nếu gia đình chấp thuận, bạn có thể tự do sống theo mong muốn. Nếu gia đình một mực không cho, bạn nên âm thầm kiếm tiền và tự chủ tài chính, khi bạn có kinh tế rồi thì không một ai có quyền cấm đoán bạn cả.
Gia đình đang là thứ kìm hãm bạn phát triển, mình mong bạn có thể nghĩ cho bản thân nhiều hơn thay vì phụ thuộc vào họ.
Nội dung liên quan
Như Quỳnh
Đến chung chủ mà người ta cũng chỉ giới hạn 10h, trong khi đó chung nhà với người thân lại 8h. Đáng lẽ chị gái nên là người hiểu và thương bạn nhất mới phải. Sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình quy củ một cách quá đà thì bạn cũng bị gò bó ít nhất là về mặt tinh thần rồi.
Mình nghĩ việc bạn cần làm là bày tỏ trực tiếp với gia đình, một lần nói hết. Nếu gia đình chấp thuận, bạn có thể tự do sống theo mong muốn. Nếu gia đình một mực không cho, bạn nên âm thầm kiếm tiền và tự chủ tài chính, khi bạn có kinh tế rồi thì không một ai có quyền cấm đoán bạn cả.
Gia đình đang là thứ kìm hãm bạn phát triển, mình mong bạn có thể nghĩ cho bản thân nhiều hơn thay vì phụ thuộc vào họ.
Nguyễn Quang Vinh
TEATEAM
Quang Lộc