Liệu d.i.e có phải cách tốt nhất để giải thoát bản thân ?
xin chào mọi người, em hiên tại đang học lớp 9 và đang dần bước vào các kì thi quan trọng của cuộc đời và thật sự bây giờ em đang rất rối trong lòng. cuộc sống thì quá bó buộc, việc học thì chồng chất em phải vừa học để ôn thi tuyển sinh phải vừa học để thi chuyên ngữ và bây giờ thật sự em rất stress với bản thân mình. dường như tất cả những điều tồi tệ đang xảy ra với em, em chả biết mình đã làm gì sai mà ông trời lại bắt em đối diện với những điều kinh khủng này. bước vào năm 2023 cả cuộc sống em như bị đảo lộn và tràn ngập trong thất bại. Hồi tháng 1 em bị loại khỏi vòng loại học sinh giỏi tỉnh trược sự chê cười và chế nhạo của các bạn khác, lúc ấy em thật sự rất sợ khi phải đối diện với những điều bàn tán nào là mang tiếng á khoa huyện rứa mà đi thì vòng loại lại trật rồi là tưởng thế nào chứ xã nghèo thì cũng chảng bao giờ ngoi cô lên được đâu. em thật sự rất sợ và ám ảnh với những lời bàn tán đó. chưng kịp thoát ra khỏi nỗi sợ đó thì em phải nghỉ học lớp học thêm ở xã khác vì bị các bạn ở đó chế nhạo, đùa cợt khi biết em có ý với 1 bạn nam trong lớp họ, mọi người bắt đầu lấy em ra làm trò cười và kể cả người mà em tin tưởng nhất cũng hùa theo để bêu xấu em trong khi vẫn 1 mặt an ủi em khi nhắn tin rieng. mọi người biết đấy cái cảm giác bị phản bội bởi người quan trọng nhất nó đau đến cỡ nào rồi. em cũng đã từ từ thoát ra khởi những nỗi tiêu cực đó nhưng dường như ông trời chả buông tah cho em khi dập tắt biết bao niềm tin và hy vọng của em trong kì thi ielts vừa rồi. dù em biết đó không phải là cách duy nhất để đậu vào ngôi trường chuyên mình mong ước nhưng đó là cả 1 sự nỗ lực và cố gắng của em trong 1 khoảng thời gian dài vậy mà tất cả như 1 cơn sóng cuốn đi hết. dù vẫn chưa nhận được điểm nhưng trong lòng em là cả 1 nỗi lo đang bao trùm lấy vì mọi người biết đấy đẻ học và thi ielts cũng cần 1 số tiền lớn của gia đình và còn biết bao niềm kì vọng của gia đình và người thân em nữa. chỉ còn vài tháng nữa là đến ngày em phải chia xa nhưng người đồng hành với mình trong suốt hơn mười mấy năm, vì vậy em luôn cố gắng để giữ vững các mối quan hệ xung quanh mình và tìm thật nhiều cách để lưu giữ hết những kỉ niệm ddasng nhớ ấy thế nhưng... haizz. em có 1 cô bạn thân từ hồi lớp 7-người đã cùng từng em trải qua biết bao thăng trầm của mấy năm học, cứ tưởng mqh này sẽ thật yên ả nhưng do hồi trước em bận ôn thi ielts nên không có nhiều tgian để đi chơi hay tậm sự cùng cũng vì thế mà tình bạn có bọn em có vết nứt rõ ràng, em cũng biết là cậu ấy cũng có bạn thân mới rồi nhưng vẫn muốn bồi đắt tình cảm. thế nhưng sự thật đã vả 1 cái đốp giữa mặt em. không phải cứ tốt trước mặt nhau là sau lưng cũng vậy, đến tận hôm qua em mới nhận ra rằng hóa ra cái người mà mình gọi nhau 2 tiếng bạn thân lại có thể hãm tới như vậy. em là 1 con người sống khá sởi lởi bên ngoài nên em không ngại thể hiện cá tính riêng. vậy mà những ddieuwf em và mọi người tưởng rất chi là bình thườn đó dưới con mắt của bạn ý chỉ toàn là sự điên rồ và giả tạo. cậu ấy đã dùng nhưng lời lẽ mà phải gọi lagf kinh tởm nhất, dùng những lời mà trươc skia cậu ấy từng kể về người khác với em để nói về chình em. mọi hành động hay lời nói và cả thành quả cố gắng của em đều được biểu diễn qua những lời thì thầm bên tai với nhungex người khác hay qua những ánh mắt nguýt ngược đầy ganh tị mà trước giờ em chưa từng để ý. cứ tưởng chuyện này chỉ mới diễn ra gần đây thôi nhưng đến h em mới biết cậu ấy đã đâm sau lưng em từ rất lâu mặc dù ngoiaf miệng thì luôn tươi cười hớn hở. em thật sự đã rất shock khi biết tin này và cái nỗi đau mất người bạn thân đó, mõi khi nghĩ đến như 1 con giao đâm vào tim em khiến nó ngyaf 1 rỉ máu. có lẽ nhiều người sẽ nghĩ rằng bọn trẻ con chúng em giận nhau nói xấu nhau vài bữa rồi cũng tự làm lannhf lại nhưng xin mọi người hãy hiểu cho, bọn em đủ lớn, đủ trưởng thành đẻ nhậ thức được những điều toxic xung quanh mình. sống trong 1 môi trường mà lời qua tiếng lại nhiều như cơm bữa, cảm giác lúc nào cũng có người thì thầm to nhỏ sau lưng mình thật sự rất khó chịu. em đã từng trải qua cảm giác ni hồi lớp 7 và h nó lại lặp lại tiếp. em thật sử không muốn mất đi 1 mqh nào cả vì em đã đánh mất rất nhiều nhưng giữ lại em biết chỉ khiến em thêm khổ mà thôi. EM CẦN ĐƯỢC CHỮA LÀNH VÀ THẤU HIỂU. áp lực học tập, thi cử, bạn bè và nay là áp lực gia đình. em vì gia đình vì việc học mà bỏ lỡ biết bao nhiêu điều em xứng đáng có trong cuộc sống năm cuối cấp của mình. và ai là học sinh thì cũng muốn những phút giây đc chơi đùa bên bạn bè, em cũng thế. em khao khát đc như vậy nhưng dưới ánh nhìn của bố mẹ em đó chỉ tổ lãng phí thời gian và làm con người thêm ngu đi. mọi việc em làm, mọi lời nói em nói ra bố mẹ em chỉ thấy điều đó thật khó chịu và em chỉ xứng đáng nhận những lời chưởi mắng mà thôi. trải qua cái cảm giác mà ngày mô đi học về cũng nghe những câu mắng nhiếc đến nhói lòng hàng giờ, bị bắt ép học tới tạn khuya trong khi em thật sự rất thiếu ngủ. mọi lỗi lầm của em dù lớn hay nhỏ thì đều bị dạy dỗ bởi những cái đạp, đánh vào người thậm chí là lên đầu. sau những lần như thế bản thân em vừa đau bên ngoiaf vừa bên trong và ý nghĩ chết đi cứ lặp mãi trong đầu em. em thật sự sợ, em sợ cái chết, sợ khi em chết rồi mọi người sẽ lãng quên em, sợ thế giới lạnh lẽo bên kia nhưng sống mà lúc nào cũng sợ những việc mình làm tệ sẽ bị đánh em cũng chả muốn sống nữa. bố mẹ em có thể sẵn sàng lôi em ra giữa thanh thiên bạch nhật đẻ đánh em hay đứng giữa đám đông, bạn bè mắc nhiếc và tát em. em lớn rồi, em cũng dần biết ngại và quan trọng cách nhìn với mọi người. em không muốn bị gắn mác cái con lớn rồi mà còn bị đạp đâu, em rất sợ. " trẻ con thì biết chi mà áp lực, toàn là giả tạo cả, sợ bị tổn thương thì trưởng thành lên, đừng có lúc nào cũng trẩu như thế nữa". mọi người ạ, các cô chú bố mẹ đã từng làm con nít, nhưng con thì chưa từng làm người lớn và con đang tập chiến đấu với cuộc sống của mình nên làm ơn hãy yêu thương chúng con thêm 1 chút, bọn con cần sự đồng cảm
em không biết khi mô em sẽ chết, có thể là mấy năm sau, có thể là vài tháng sau hoặc cũng có thể ngày mai hoặc 1 lúc nữa, nhưng em mong mọi người hãy đối xử với chúng em dịu dàng 1 chút
em cảm ơn vì đã lắng nghe em
chuyện tuổi 20s
,tạp chí kẻ lý sự
,xã hội
,tâm sự cuộc sống
Chào em, cảm ơn em đã bộc bạch những suy nghĩ này. Bởi khi chúng ta còn có thể nói ra được tâm tư của mình, thì chúng ta vẫn còn sự tự chủ. Sự tự chủ ấy trao cho em quyền lựa chọn.
Đứng trước những tình huống khó khăn và áp lực, con người thường phải lựa chọn. Trong đó, anh nhấn mạnh "cái chết" không phải là một lựa chọn. Đó là sự từ bỏ quyền được sống và quyền được lựa chọn, em nhé. Vì khi một ai đó rời bỏ thế gian, chỉ những người cực kì yêu thương họ mới cảm thấy rõ nỗi đau khổ của sự mất mát- còn lại thì nắng vẫn vàng, trời vẫn xanh, giọt nước mắt nào rồi cũng bốc hơi và những người còn lại sẽ tận hưởng cuộc đời mình theo cách họ muốn với nụ cười rạng rỡ. Có lẽ, khi chỉ còn là nắm xương tàn khốn khổ, xấu xí và cô độc lạnh lẽo dưới lòng đất tăm tối, thì ân hận bởi quyết định vội vàng cũng đã muộn.
Hiếm có tấm huân chương nào dành tặng cho người từ bỏ và những người chiến đấu đến cùng, dù không có huân chương, sẽ luôn xứng đáng nhận được sự tôn trọng từ người khác.
Anh nghĩ sự "giỏi" sẽ chẳng có ích gì khí nó quàng vào thân mình những áp lực vô nghĩa và suy nghĩ tiêu cực. Nếu em tin vào năng lực của bản thân, thì hãy can đảm dùng năng lực ấy vượt qua thử thách và tạo dựng cuộc sống mà em mong muốn, em nhé.
Nguyenphuhoang Nam
Chào em, cảm ơn em đã bộc bạch những suy nghĩ này. Bởi khi chúng ta còn có thể nói ra được tâm tư của mình, thì chúng ta vẫn còn sự tự chủ. Sự tự chủ ấy trao cho em quyền lựa chọn.
Đứng trước những tình huống khó khăn và áp lực, con người thường phải lựa chọn. Trong đó, anh nhấn mạnh "cái chết" không phải là một lựa chọn. Đó là sự từ bỏ quyền được sống và quyền được lựa chọn, em nhé. Vì khi một ai đó rời bỏ thế gian, chỉ những người cực kì yêu thương họ mới cảm thấy rõ nỗi đau khổ của sự mất mát- còn lại thì nắng vẫn vàng, trời vẫn xanh, giọt nước mắt nào rồi cũng bốc hơi và những người còn lại sẽ tận hưởng cuộc đời mình theo cách họ muốn với nụ cười rạng rỡ. Có lẽ, khi chỉ còn là nắm xương tàn khốn khổ, xấu xí và cô độc lạnh lẽo dưới lòng đất tăm tối, thì ân hận bởi quyết định vội vàng cũng đã muộn.
Hiếm có tấm huân chương nào dành tặng cho người từ bỏ và những người chiến đấu đến cùng, dù không có huân chương, sẽ luôn xứng đáng nhận được sự tôn trọng từ người khác.
Anh nghĩ sự "giỏi" sẽ chẳng có ích gì khí nó quàng vào thân mình những áp lực vô nghĩa và suy nghĩ tiêu cực. Nếu em tin vào năng lực của bản thân, thì hãy can đảm dùng năng lực ấy vượt qua thử thách và tạo dựng cuộc sống mà em mong muốn, em nhé.
Luna Smith
Mong cậu vượt qua giai đoạn khó khăn này, quá khứ hay hiện tại như vậy chí ít vẫn còn có tương lai là có thể thay đổi. Đừng đánh mất tương lai của mình đó.