Lắng Lại 1 Lúc
Người ta nói rằng, nhìn một đôi trả tiền trong quán ăn, có thể biết quan hệ của họ. Nếu người đàn ông trả tiền, thì họ là tình nhân. Còn ngược lại, đó là vợ chồng. Tôi đã thử làm một cuộc điều tra nhỏ, quy luật này đúng đến 80%. Đó chỉ là một dẫn chứng nhỏ, về sự thay đổi khi 2 con người bước vào một cuộc hôn nhân. Thật kỳ lạ, hôn nhân – bước chuyển trọng đại và chín chắn của đời người – lại thay đổi từ hành vi đến bản chất của con người ta nhiều đến thế.
Những điều lãng mạn cần thiết đối với nhau sẽ biến mất dần theo thời gian sau hôn nhân. Người phụ nữ dù đã từng gọn gàng đẹp đẽ đến mấy cũng trở xộc xệch hơn bởi con cái và những việc không tên khác cho gia đình. Điều này không có trong luật, đơn giản là bản năng. Con người sinh ra đều có quyền hạnh phúc, nhưng để có nó phải mưu cầu, tìm kiếm chứ hạnh phúc không tự đến, điều này phụ nữ có vẻ làm nhiều hơn. Năm 2019 sắp đi đến những ngày cuối cùng, một số còn nhớ hoặc đã kịp quên câu chuyện ra tòa của anh chị Vũ-Thảo, Trung Nguyên. Họ lại sắp ra tòa xử phiên phúc thẩm để kết thúc được một cuộc hôn nhân.
Chúng ta, đám đông thêm tò mò bởi phía sau họ là những tài sản lớn, nhưng vô tình quên mất chị Thảo, mẹ của 4 đứa con chung với anh Vũ. Tôi luôn theo dõi mọi bài báo liên quan, bởi chỉ muốn nhìn thấy người phụ nữ này, điều gì đã khiến anh Vũ cố đẩy ra xa những người thân bên cạnh để theo đuổi những “giấc mơ” kỳ lạ trên núi.
Anh Vũ, người có những hoài bão to lớn nhưng quên mất việc nghĩ cho gia đình sẽ như thế nào? Về cơ bản, đàn ông luôn dễ dãi buông lời hứa. Người ta nói để đánh giá họ, cách tốt nhất là xem họ thực hiện những lời đã hứa. Trong không ít bài báo trước đây, có một hình ảnh Vũ lịch lãm, lãng mạn và ga-lăng. Thật tiếc bởi 4 bàn tay từng nắm chặt nhau, xây dựng nên nhiều điều lại đứng trước tòa để chia tay, so đo nhau từng đồng, kẻ 7 người 3. Những đối thoại chan chát, phụ nữ trong hoàn cảnh đó thật uất nghẹn.
Mọi tôn giáo đều cố hướng thiện con người, để có đức tin mà sống tốt hơn giữa người với người, cha mẹ, vợ con, biết trên dưới nhịn nhường. Nhưng có lẽ với anh Vũ ngoài chuyện kinh doanh thương trường, phần còn lại là chưa đủ, đối với gia đình có gì đó đáng tiếc. Về khía cạnh trách nhiệm của một người cha, tài sản ném lại cho con không phải là tất cả. Những đứa trẻ lớn lên trên tiền bạc và thiếu thốn tình cảm cha mẹ luôn thiệt thòi, cô đơn là có thật. Kết thúc một câu chuyện gia đình bằng lá đơn và tiếng gõ búa chung cuộc của tòa án bởi những toan tính mà quên đi những ràng buộc, tình cảm và cả những đứa trẻ.
Đúng là tiền nhiều để làm gì khi phải đứng ở đây. Trước tòa án.
Vợ chồng bạn tôi cũng có những quyết định tương tự, nhưng không có ràng buộc về tài sản. Họ ly dị thật. Thủ tục nhanh gọn đến bất ngờ. Đến nỗi, họ bước ra khỏi tòa rồi, mà vẫn còn bàng hoàng chưa tin được mình cũng vừa ra khỏi mười mấy năm hôn nhân. Hai người, giờ thì không gọi là vợ chồng được nữa, rủ nhau vào quán cà phê bên đường. Chị bật khóc. Anh cũng khóc. Họ cứ ngồi như thế hết buổi chiều, chỉ khóc thôi, không nói được gì. Rồi không cầm lòng được, anh cầm tay chị. Chị thảng thốt khẽ giằng lại, nhưng anh giữ chặt không buông, vậy là chị để im.
Có thể anh ấy nhận ra, cuộc hôn nhân này có thể đã khác, nếu như anh làm như vậy. Nếu như nếu người kia có gì không đúng, thì người này vẫn sẽ níu tay. Và khi người này níu tay, thì người kia cũng mềm lòng lại. Có ai bỏ nửa đời để đi tìm mãi những bàn tay mới đâu. Suy cho cùng, ai cũng chỉ muốn được yên ấm trong một bàn tay mà mình tin tưởng. Một bàn tay biết giữ lấy tay mình.