Làm thế nào để tâm trong lòng mình được thoải mái không có chút ưu phiền?
thoai_mai
,uu_phien
,tâm linh
Phần lớn thời gian mình từng đinh ninh rằng mình vẫn rất ổn với sự một mình.
Mình có nhiều thì giờ hơn cho gia đình, cho bản thân. Quỹ thời gian để làm những việc mình thích thì vô tận. Ngày nào tâm tình hơi miên man thì nghe lại mấy bản tình ca cũ, ngày mưa thì trùm chăn đọc nốt mấy quyển sách còn dang dở, muốn có thêm trải nghiệm và cảm xúc thì lục lại list phim đã note mà xem.
Không sợ nhịp sống thường ngày bị khuấy đảo hay cảm xúc phụ thuộc vào một ai nhiều quá. Mà những đứa nhạy cảm và thích yên ổn như mình thì cực kì sợ điều này. Vậy nên mỗi lần yêu đương vào lại thấy lòng lắm bất an ghê gớm. Và thỉnh thoảng tình ái với mình như một trò chơi tàu lượn của cảm xúc vậy. Mình thì chẳng ưa mấy trò cảm giác mạnh cho lắm. Hơn nữa là khi nó cứ lên xuống trồi sụt bất thường.
Vậy mà... Mấy lúc lòng chẳng được vui, lúc tâm tình xao động, hay khi cuộc đời lại được dịp cho mình vài vố hòng giúp mình tỉnh táo trở lại, đáp đất và thôi mơ mộng, mình bắt đầu 'hiện nguyên hình', trở về là một đứa trẻ yếu mềm, chẳng còn tấm khiên giáp nào bao bọc, cũng không còn đủ sức để vờ rằng vẫn còn ổn lắm.
Và với bản tính kì quặc của mình... Mỗi lần gặp trục trặc nào đó, mình sẽ muốn biến mất và ngắt kết nối với mọi thứ. Mình sẽ tạm thời vô hiệu hóa fb và chỉ mở lại khi tình trạng đã khá hơn. Thiệt ngộ đời khi mỗi lần buồn rầu là lại muốn đi trốn loài người.
Mà thật tâm cũng chẳng muốn trốn ai. Chỉ là ngoài kia hơi xô bồ. Mà những lúc thế này lại thấy mình yếu ớt quá thể, nên chỉ muốn chui rúc vào một chỗ nào đó êm thân, tự ôm ấp và xoa dịu mình trước đã.
Rồi tự dưng lại sợ, lại thèm có ai đó bên mình khủng khiếp. Sợ nếu chẳng còn sợi dây nào liên kết biết đâu mình sẽ mất liên lạc với loài người, mất luôn kết nối với thế giới và chẳng còn có thể quay đầu trở lại là mình được nữa. Ví như có ai đó ở bên, chẳng cần là người yêu hay người tình, chỉ đơn giản là một người lắng nghe không phán xét, có khi họ sẽ trở thành mối nối giữ mình lại với cuộc đời, với con người, giữ mình đi đúng đường, thôi chệch hướng.
Vì mình biết mình còn nhiều tha thiết lắm. Chỉ là thỉnh thoảng mớ cảm xúc tiêu cực trong mình nhiều quá khiến mình thôi muốn dịu dàng, khiến mình muốn trở nên bất cần để tránh phải tổn thương thêm.
Thật mong là dẫu có một mình đi qua vài bận tâm tình trồi sụt nữa, dẫu có là bật nhạc max volume, khóc lóc quằn quại hay chọn trút năng lượng tiêu cực vào việc gì, vẫn chỉ mong có thể giữ bản thân nghĩ và đi đúng
Nội dung liên quan
Nội dung sắp xếp theo thời gian
Lê Khánh Linh
Nam Phương Ngô
Phạm Nguyễn Hồng Nhân
Thực ra ưu phiền có gì mà không tốt, chẳng phải nó giúp chúng ta bớt vô cảm với đời với người hơn sao. Chỉ là ưu phiền đến một mức nào đấy thôi, chứ ngày nào cũng buồn lòng, âu lo, nhiều tâm sự thì mình không nói làm gì.
Cách để giảm bớt ưu phiền là suy nghĩ tích cực lên.Mỗi trắc trở trong cuộc đời đều có nguyên do của nó và nếu bạn nhìn theo hướng tích cực thì nó mang đến một cơ hội hay bài học nào đấy. Suy nghĩ như thế thì mọi thứ sẽ nhẹ nhàng và đơn giản hơn.
long hva
Người ẩn danh
Dừng Suy Nghĩ
Mình có 1 bài thiền văn này bạn đọc xem thử có nhận ra được gì không nhé.
— Huệ Khả chặt cánh tay
Quỳnh Hoa