Khi người cha khóc...
Tớ gặp lại ông Thụ, một nhân vật không thể không kể trong những ngày tháng chăm bà ở viện. Tớ nhớ tên ông Thụ, bởi mẹ có hay nhắc ổng. Ổng ở ngay xóm trên gần nhà tớ. Mẹ bảo sáng nào ông cũng dậy sớm, ngồi thiền, tư thế kiết già, một đến hai tiếng.
Đó là người ông tầm 70 tuổi có vẻ bề ngoài 60 tuổi. Ông cao, dáng người đầy đặn, da trắng, đẹp trai nữa. Tớ không biết sẽ như thế nào nếu tớ khen và tả một ông già 70 tuổi đẹp trai. Đành phải nói là Hồi trẻ chắc ông được nhiều cô theo lắm. Và hiện tại ông vẫn đủ khiến cho người ta tưởng tượng nhiều về hồi trẻ của mình. Đại loại thế. Ông luôn mặc một chiếc quần dài vải mềm, rộng, cùng chiếc áo thun trắng của các ông già. Áo thường bỏ vào quần gọn gàng nhưng không phải kiểu quá nghiêm chỉnh xơ vin. Cái đó không đặc trưng bằng việc, ông luôn đứng ở đầu giường các bệnh nhân, và nói chuyện. Giọng nói ấm mà rõ ràng, hùng hổ. Cách nói chuyện cũng rất thu hút. Hoặc vì người ta thấy ông nồng nhiệt quá mà bị thu hút. Lúc nói hay không nói thì mặt ông cũng luôn cười. Lúc nghe khán giả ai cũng tươi cười phải biết. Ông ở phòng bên cạnh, nhưng ông hay sang phòng bà tớ, đứng ngay đầu giường và nói chuyện.
Hôm đầu tiên tớ đến thay ca cho mẹ đã bắt gặp hình ảnh đó. Ông đứng vững vàng, vui vẻ và nồng nhiệt nói chuyện. Ông Thụ nói chuyện khá là thơ văn lịch sử. Ví như nói chuyện nhà ai đó đẻ mấy đứa con thì ông nói: Cha ông ta nói rồi. Đẻ 5 đứa con gái thì là nhà có ngũ long công chúa. Nhà 4 thằng con trai thì là quỷ tứ phương trỗi dậy. Rồi ông kể tên tích đó cho tớ nghe.
Trí nhớ của tớ có vấn đề về các con số, cũng muốn nhớ lại tên các quỷ mấy phương ông kể đó, mà Google không có. Tệ thật.
Bà tớ luôn bảo, nhìn dáng ông như thế, nhìn cách ông hùng hổ nói chuyện như thế, không hiểu nổi ông bị gì mà vào viện nữa. Ông đùa bảo: Một năm tui vào viện một lần, để nhắc nhở là mình cũng sắp chết. Tớ thầm nghĩ, đấng tạo hóa đang cố tình gửi những bệnh nhân mang vai trò tinh thần bác sĩ như ông, đến những bệnh nhân khác, như bác Radio tiêu cực hay phàn nàn chẳng hạn. Cứ mỗi lần đi giặt khăn hay rửa đồ, tớ đều thấy hình ảnh ông đứng vững vàng, hồ hởi đầu giường ai đó, ở một phòng bất kỳ nào đó, và diễn thuyết. Không lúc nào thấy hình ảnh đó tớ không mỉm cười.
Duy nhất một lần, tớ bảo thôi ông hãy ngồi xuống mà ông nghe lời. Lần đó ông kể về gia đình và cách ông dạy các con của ông. Rồi ông kể về người con trai út. Học giỏi, trước học Bách khoa Hà Nội, công tác ở ngoải luôn, 37 38 tuổi, đang hoàn thành chương trình tiến sĩ, và tự tử năm ngoái. "37 là tuổi thật. 38 tuổi là hưởng dương". Ông nói. Lạ kỳ. Khuôn mặt vẫn tươi hồng. Nhưng mắt thì có gợn buồn, nhìn tớ kỹ khi kể. Giọng vẫn ấm áp rõ ràng và thu hút. Ông bảo: Nó quyết tâm hoàn thành học vị Tiến sĩ trước năm 40 tuổi. Thế mà nó đi mà cũng không ai biết.
Rồi ông đứng dậy đi luôn. Tớ không kịp phản ứng gì cả. Đó là lần duy nhất ông ngồi kể chuyện chứ không đứng. Cũng là lần duy nhất khán giả của ông nghe chuyện mà không cười.
Những người đàn ông làm cha mạnh mẽ, cuối cùng chẳng thoát nổi ít nhất một lần khóc vì con.
sáng tác
,tình yêu
,tâm sự cuộc sống
Cảm ơn Myhangu vì luôn lắng lại để nghe những vui buồn của cuộc sống nhé :)
Nguyenphuhoang Nam
Cảm ơn Myhangu vì luôn lắng lại để nghe những vui buồn của cuộc sống nhé :)
Phan Thu Hà
Xúc động quá