Kể về 1 câu chuyện tình yêu mà các bạn luôn ngưỡng mộ được không?

  1. Tình yêu

Cuộc sống mệt mỏi quá rất cần những vitamin tình yêu ngọt ngào từ mọi người.

Từ khóa: 

tình yêu

,

tình yêu

Tình yêu của Taekie dành cho Duksun vẫn luôn là định nghĩa của sự ngọt ngào đối với mình. Xem Reply 1988, cảm nhận sự ấm áp mà Taekie chỉ dành riêng cho Duksun làm mình muốn yêu và được yêu. Nghe có vẻ hơi phi thực tế nhưng điện ảnh Hàn Quốc đã xây dựng rất nhiều câu chuyện tình yêu bi hài kịch đủ cả nhưng mình chỉ lần đầu và có lẽ cũng sẽ là lần duy nhất ấn tượng với những câu chuyện tình cảm được xây dựng ở bộ phim này, mọi thứ đều rất đơn giản và bình dị, hệt như trong cuộc sống đời thường, không hề có 1 sự cường điệu nào ở đây.

https://cdn.noron.vn/2021/10/11/24087996630475718987923502406632156925528634n-1633969649.jpg
Trả lời

Tình yêu của Taekie dành cho Duksun vẫn luôn là định nghĩa của sự ngọt ngào đối với mình. Xem Reply 1988, cảm nhận sự ấm áp mà Taekie chỉ dành riêng cho Duksun làm mình muốn yêu và được yêu. Nghe có vẻ hơi phi thực tế nhưng điện ảnh Hàn Quốc đã xây dựng rất nhiều câu chuyện tình yêu bi hài kịch đủ cả nhưng mình chỉ lần đầu và có lẽ cũng sẽ là lần duy nhất ấn tượng với những câu chuyện tình cảm được xây dựng ở bộ phim này, mọi thứ đều rất đơn giản và bình dị, hệt như trong cuộc sống đời thường, không hề có 1 sự cường điệu nào ở đây.

https://cdn.noron.vn/2021/10/11/24087996630475718987923502406632156925528634n-1633969649.jpg

T có rất nhiều câu chuyện tình yêu siêu lãng mạn ngoài đời thực 100% có những mối tình từ năm 17 tuổi đến giờ của 20 năm rồi. Nhưng t sẽ kể cho bạn nghe về một mối tình gần đây t mới phát hiện được.

T có quen hai anh bạn học mỹ thuật. T cũng quen được hơn 2 năm nhưng mấy tháng gần đây thân hơn nên t mới phát hiện ra hai anh đang yêu nhau.

Mới đầu quen hai anh thì t chỉ nghĩ hai anh là bạn bè tri kỷ thôi. Đôi lúc t cũng cảm thấy có gì đó nhưng lại ko nghĩ đến việc hai anh yêu nhau. Rồi vào một ngày đẹp trời t mới mang cái thắc mắc này hỏi anh ý vì cả hai ông đều cứ lêu lổng chả bồ bịch gì cả. Và t nhận được câu trả lời hai anh yêu nhau. Mà là yêu nhau từ rất lâu r đến giờ cũng được 3 năm rồi. Có một điều rất là cute là hai gia đình đều ủng hộ. Lần nào đi du lịch cùng gia đình cũng sẽ có mặt người kia rồi thì hai anh còn cùng hai bà mẹ đi du lịch khắp nơi luôn nhé. Trời ơi nó dễ thương gì đâu ý.

Hai anh học đại học cùng nhau, cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau mở triển lãm, cùng nhau lập nghiệp. T chưa biết sau này tương lai ntn nhưng đến thời điểm hiện tại thì t thực sự ngưỡng mộ cặp đôi này.

Ông bà mình thuộc thế hệ 4x, tức là lúc nhỏ từng trải qua những lần chạy nạn của thực dân Pháp, lớn lên thì làm dân quân, đi bộ đội chống Mỹ. Ông và bà biết nhau từ lớp học xóa mù chữ hồi đó. Ông ôm sách đút trong bụng chạy đi chạy về mỗi buổi học, còn bà thì gồng gánh sắn khoai xin đi ở trọ một nhà gần trường. Tình cảm nảy sinh như thế nào chẳng biết, chỉ nghe bà kể rằng: một lần về nhà ông phụ làm cỗ, các cụ hỏi ý bà thế nào. Bà thương ông sống cảnh dì ghẻ con chồng, vậy là hai nhà sắp lễ ăn hỏi luôn. Chẳng lâu sau đó thì ông nhận được lệnh đi lính gấp. 2 năm huấn luyện, 3 năm chiến đấu, 2 năm an dưỡng, vậy là 7 năm tất thảy. Bà bảo, hồi đó chữ kiên trinh được coi trọng lắm, bà quyết đợi ông, dù chẳng biết sống chết thế nào, người còn nguyên vẹn hay đã quên mình ở chiến trường miền Nam. 7 năm bà đi trông trẻ, làm công tác phụ nữ, dân công đắp đê, và cũng từ chối rất nhiều những lời hỏi cưới từ người khác. 7 năm ông hành quân từ Bắc vào Nam, đã từng quen với tiếng bom đạn bên tai, đã từng bao lần đi qua những hố chôn tập thể - người ta đào trước mỗi trận đánh để chuẩn bị hậu sự cho người ra đi - mà lạnh sống lưng. Rồi ông trở về bên bà vào năm cả hai 26 tuổi. Bà sinh 7 người con, kỉ niệm cho 7 năm chờ đợi ông, và đặt tên các con theo chữ cái đầu tên ông - chữ Th. Mình chẳng biết ông bà đã trải qua những khó khăn vất vả gì, nhưng từ người bạn cùng lớp bình dân học vụ trở thành người yêu chờ đợi nhau suốt 7 năm trời, cùng nhau san sẻ phần đời còn lại với tình yêu bình lặng và có chút ngại ngùng đúng kiểu “ngày xưa”. Chẳng bao giờ được nghe ông bà mình nói với nhau một chữ “yêu”, nhưng ngày bà ra viện, ông đi xe máy tận 60km để đón bà về sớm, bà “mắng” ông không biết bảo vệ mắt mỗi lần dùng điện thoại quá lâu, ông bà đều đặn nhuộm tóc đen cho nhau, rủ nhau đi chùa chơi:)

https://cdn.noron.vn/2021/10/12/1007250729628759-1634039106_1024.jpg
💛 Cung tỏa Trầm Hương....
Đây là bộ phim ngắn về tình yêu đầu tiên và cũng là duy nhất khiến mình thực sự rung động
Mình rung động bởi chính sự thuần khiết , dung dị, đơn giản trong tình yêu này...
Ngay cả trong thời hiện tại khi mà chúng ta có thể rất yêu ai đó qua mạng xã hội nhưng khi gặp nhau sự khác biệt về gia cảnh , ngoại hình cũng dễ làm tình yêu của chúng ta thay đổi. Ngày xưa điều này lại càng trở nên thành kiến. Địa vị gia thế  nhan sắc ...vvv vốn là những thứ ảnh hưởng rất lớn đến một tình yêu đích thực. 
Cung tỏa Trầm Hương ... một bộ phim dung dị biết bao về mối tình định mệnh giữa tứ a ca Giận Tường và Cô cung nữ Trầm Hương...
Tình yêu chân thành vốn chẳng cần đáp trả. Chí ít việc được đắm chìm trong đó vốn đã là một hạnh phúc mà không uổng một kiếp người
Tình yêu chân thành khiến con người trở nên vĩ đại.
Thử nghĩ nếu cuộc sống không có tình yêu...nó sẽ vô vị nhường nào chứ. Bởi thế nếu như thực sự được yêu thì lí do gì chúng ta k dám hi sinh vậy? Lí do chỉ  là bạn chưa gặp đúng người. Nếu bạn gặp đúng người tất thẩy mọi thứ đều không thể đem ra so sánh với họ. Đó mới gọi là tình yêu. Không do dự . Không sợ hãi. Không phán xét.. một lòng một dạ yêu.
Định mệnh đã để bạn gặp một người như vậy chưa?
Hết lòng hết dạ yêu
Hết lòng hết dạ đối đãi
Hết lòng hết dạ chịu đựng
Hết lòng hết dạ đau khổ
Hết lòng hết dạ hạnh phúc...
Chúc mọi người luôn tìm kiếm được một tình yêu đẹp.🍀
Một câu chuyện tưởng như chỉ có ở trong truyện chữ, trong phim ảnh, lại tồn tại giữa cuộc đời vội vã tất bật thế này, một cuộc đời mà không ít những trái tim tan vỡ chật vật tìm cách gắn từng mảnh ghép do tình yêu làm tổn thương, mong rằng hai bạn ý sẽ có một cuộc sống hạnh phúc thật lâu thật dài, cùng nhau đi qua thật nhiều mùa xuân nữa 💜
Mẹ mình bị đau tay, buổi sáng và buổi trưa sau khi ngủ dậy, bố sẽ chải đầu, kẹp tóc cho mẹ (dù toàn kẹp lộn ngược 😄) 
Lọ hoa bố cắm lần đầu tiên cho mẹ sau 30 năm lấy nhau là 1 lọ thập cẩm: xuyến chi, hoa cải cúc, hoa rau cải đắng, hoa hồng, hải đường... đại loại ra vườn thấy hoa gì là cắt đem cắm lọ 🤣🤣
Mình nghĩ, tình yêu là những điều bình dị như vậy!

Không hẳn là 1 câu chuyện mà chỉ là 1 mẩu chuyện nhỏ qua bức ảnh mình bắt gặp ở trên Weibo Việt Nam. (Người dịch:

Rowana王
)

Một người bạn cùng trường đại học Thanh Hoa đang làm bài tập, máy tính vẫn để video call với bạn gái, hai người họ là yêu xa. Cả hai người đều lặng lẽ làm bài tập, thỉnh thoảng ngước lên nhìn nhau rồi lại cúi đầu học tiếp. Đây cũng là một kiểu tình yêu. Tình yêu có thể là hai người cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi ăn, nói với nhau những điều ngọt ngào, những chiều hoàng hôn quấn quýt bên nhau, đôi tay nắm chặt. Và cũng có thể vì nhau, mà trau dồi bản thân trở nên xuất sắc hơn.

https://cdn.noron.vn/2021/10/11/6928555525192494649978618210045550712586240n-1633969044.jpg

Giữa năm cấp hai, nhà tôi chuyển từ quê lên thành phố, gia đình gồm có bố, mẹ kế (mẹ đẻ mất khi tôi mới lọt lòng) và em trai. Ngày đầu tiên đến trường mới tôi bị bắt nạt, chẳng biết lý do vì sao ngoài việc nhìn mình đúng "nhà quê".

Tan học về tôi ôm cái bắp cải, ngồi ngoài cổng vì không mang chìa khóa mà bố mẹ đi làm chưa về, đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp bạn hàng xóm sát vách. Chúng tôi có nhiều điểm chung, cùng tuổi, học khác trường, cùng có hai đứa em trai bằng tuổi nhau. Bố mẹ hai nhà ghét nhau, tôi không nhớ rõ vì chuyện gì, chỉ biết liên quan đến tường với bờ rào thôi. Tôi ấn tượng về cậu ấy là rất đẹp trai, chắc do gu thẩm mỹ của tôi tốt nên các người yêu sau này và chồng đều đẹp trai hết, ngoài ra cậu ấy nói chuyện rất cuốn hút và cởi mở. Nói vậy để so sánh với một đứa như tôi, rụt rè và tự ti.

Chúng tôi nói chuyện không nhiều nhưng tôi quý người bạn này. Năm học cấp 3, vào buổi tối trung thu năm ấy, tôi lên sân thượng ngồi một mình, nhìn ánh trăng sáng vui vẻ là thế mà lòng tôi buồn, thương nhớ nhiều về người mẹ đã khuất. Đúng lúc đó cậu ấy cũng ở trên sân thượng nhà bên. Hôm đó cũng là lần đầu chúng tôi nói chuyện lâu và kể nhau nghe nhiều chuyện đến thế. Phải nói rằng tôi rất ngưỡng mộ tầm hiểu biết, kiến thức và triết lý sống của bạn, không phải ai ở độ tuổi chúng tôi cũng có những suy nghĩ như cậu. Từ hôm đó, chúng tôi hay nói chuyện hơn, trên sân thượng mà tôi tự đặt là "hải đường sân" vì có mấy khóm hoa hải đường mẹ bạn trồng. Hôm nào không nói chuyện, cả hai có thể để lại vài mẩu giấy nhỏ treo trên cây cho người kia. Từ ngày hay trò chuyện với bạn, tôi trở nên vui vẻ và tự tin muôn phần.

Việc mất mẹ lúc xưa khiến tôi từ nhỏ đã nghĩ vì mình mà mẹ không còn. Đến nay tôi vẫn còn giữ lá thư cậu gửi có đoạn: "Mẹ bà đã ra đi để có một con người tài năng như bà xuất hiện ngày hôm nay, đó là điều đau đớn nhưng rất đáng tự hào. Bà nên trân quý điều này vì cái gì cũng có lý lẽ của nó và nguyên tắc nhân sinh. Vì vậy chẳng có gì là sai lầm khi bà được tồn tại và sống trên cõi đời này. Tôi cũng rất buồn vì chuyện của bà, nhưng nỗi đau sẽ luôn chắp cánh những thiên tài, một người ý thức được mình đau khổ là người biết trân quý các giá trị đang có, sẵn sàng nghị lực để vươn lên cao hơn; đó là quyền năng được thôi thúc và rèn luyện qua khổ đau. Nếu bà còn quá tự ti và dằn vặt về bản thân thì nghe tôi nói này, bà là người rất giàu cảm xúc, vui tươi, tâm hồn phong phú. Khi biết yêu thương và quý mến cái mình đã mất thì lúc ấy ta thấy được cuộc đời đã cho ta nhìn thấy nhiều điều cần phải đoạt lấy hơn là đau khổ với dĩ vãng. Hãy quên ngay niềm day dứt của bà đi, về mọi việc kể từ khi bà sinh ra".

Cậu cũng kể tôi nghe về việc đã yêu và ngưỡng mộ người mẹ của mình thế nào, người đã chăm lo và yêu thương hết mực hai anh em cậu. Tôi đã thay đổi từ đó, vui vẻ chan hòa và tự tin hơn. Chúng tôi cũng biết hai nhà ghét nhau nên tỏ ra rất lạnh lùng khi gặp gỡ ngoài đường, nhưng tôi hay mong chờ cậu ấy lên sân thượng để nói chuyện. Tính tôi cũng thích mơ mộng, lãng mạn nên vào ngày sinh nhật cậu, tôi đã mua nhiều cúc họa mi treo lên hàng rào sắt, thắp cục nến to bằng cái nồi mà trước đó cậu tự làm để tặng tôi. Tối đó cậu ấy không lên vì mải đi chơi với cô bạn gái mới quen.

Chúng tôi nói chuyện với nhau rất hợp, quý mến nhau nhưng không phải típ người mà đối phương thích, đấy là theo lời cậu ấy nói. Cậu bạn tôi tính tình rất tự do, cởi mở, phóng khoáng, đôi lúc tôi cũng thành người bạn bất đắc dĩ nghe cậu kể chia tay em này lại có em khác tỏ tình. Tôi dành tình cảm cho cậu ấy nhiều nhưng cũng nghĩ không bao giờ phát triển nó hơn, bởi một khi đã yêu là sẽ không thể trở lại thành bạn, mà tôi không muốn mất đi người bạn này. Đôi lúc tôi cũng tỏ vẻ lạnh lùng, bất cần để cậu ấy biết không phải tôi có tình cảm gì, thế nhưng tôi cũng rất mong chờ mỗi lúc được nói chuyện với bạn của mình.

Năm cuối cấp 3, tôi tập trung học hành. Một lần tan học, cậu hẹn tôi buổi tối lên "hải đường sân" nhưng tôi chờ cả buổi không thấy đâu, tháng sau đó tôi cũng không thấy cậu. Có những đêm nằm tôi nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ, rồi sau mới biết mẹ cậu bị bệnh nặng. Cậu lên gặp tôi ở sân thượng, khóc kể về người mẹ mà cậu hết mực yêu quý trong cơn bạo bệnh. Tôi thương cậu vô cùng và cảm giác bất lực khi không thể ôm cậu ấy lúc này. Tôi sợ một ngày cậu ấy cũng mất mẹ giống tôi, lại đến giai đoạn ôn thi căng thẳng. Tôi cũng không gặp gỡ để an ủi cậu được, chỉ biết lập một nick chát giả để hàng ngày chỉ nhắn dòng tin duy nhất: "Chúc bạn một ngày tốt lành".

Khi mẹ cậu qua đời, tôi cũng cảm thấy rất đau đớn. Thời gian sau đó tôi cứ nghĩ cậu sẽ cần đến mình để chia sẻ, để nghe cậu kể lể hay thậm chí là khóc với nhau, thế nhưng tuyệt nhiên cậu không còn lên sân thượng với tôi nữa. Tôi đã chờ cậu rất nhiều lần. Rồi tôi gặp cậu với một bạn gái mới, người mà sau này cậu tâm sự với tôi: "Nó ở bên khi tôi đơn côi nhất, quan tâm chăm sóc cho em trai tôi khi mẹ qua đời. Những lúc mẹ đau, khi mẹ mất, tôi cũng muốn tìm bà trút tâm sự nhưng sợ bà buồn lại đang ôn thi. Giá như bà yêu tôi nhỉ?".

Lần đầu tiên tôi sang nhà cậu là viếng mẹ cậu, còn lần thứ hai cậu nhờ sang phụ đạo môn Vật Lý, khi đó có cả bạn gái của cậu ở đấy. Rồi bố tôi phát hiện và cấm tiệt việc giao du với bạn. Cậu ấy viết thư, gài lên cây trên sân thượng: "Mai này ai biết được ra sao, nếu còn hợp nhau và khi tôi đủ công danh sẽ quay về cưới bà. Giờ hãy cùng cố gắng vì tương lai". Chúng tôi động viên nhau tập trung học hành, lúc đó tôi đỗ đại học HVBCTT theo nguyện vọng của bố, còn cậu trượt đại học và đỗ sau một năm ôn lại.

Từ đoạn đường đó về sau, chúng tôi không còn nhiều điểm chung nữa. Cậu chia tay người yêu, tôi vào đại học vài năm cũng có mối tình đầu. Nhiều năm sau tôi chia tay bạn trai, cậu có người yêu mới, đến khi cậu chia tay thì tôi yêu đương rồi lấy chồng. Một năm sau đó cậu lấy vợ, nhìn cậu tôi cũng rớt nước mắt vì mừng. Chúng tôi gặp lại nhau, hay nhắn tin trò chuyện, mày tao chí tớ khi nhắc đến chuyện xưa. Hôm rồi nằm mơ thấy cậu, sáng ra tôi nhắn tin hỏi có ổn không, cậu bảo sao thế. Tôi nói nằm mơ thấy bạn trong viện. Cậu bảo: "Không trong viện mà tao cũng đang bệnh tí. Tao cũng hay mơ thấy mày nhưng toàn chuyện tốt nên không hỏi. Tao không phải mẫu người hay hỏi han thăm nom nhưng vẫn có những người thật tâm tao luôn nhớ đến".

Vài lời như vậy thôi tôi cũng đủ hiểu rằng lớn lên quan hệ rộng thế nào, chỉ cần cuộc đời có một vài người bạn tri kỷ như vậy là vui lắm rồi.

Sau đây là một câu chuyện tình yêu, thực ra mình cũng không chắc nó là tình yêu nhưng mình rất ngưỡng mộ:

Mình muốn kể về chị gái mình (Chị Mi) và anh P. Anh P là một trans, đã come out, vô tình yêu mến chị Mi - một người nữ thẳng, sống vô cùng lí trí. 
Anh P là một người tốt, chu đáo, nhiệt tình. Anh ấy thường xuyên nấu ăn cho chị mình và nấu rất ngon, rất đẹp nữa. Khi chị mình ốm hay người nhà chị mình có chuyện là sẵn sàng có mặt, mọi lúc, mọi nơi. Ngay cả với những bé mèo nhà chị Mi cũng luôn có quà mỗi lần anh P ghé chơi. Anh P cư xử nhã nhặn, nhiệt tình, gần như là một người không có khuyết điểm. Đúng, chị mình cũng rất mến, nhưng không thể tiến xa hơn, đơn giản lí trí của chị chẳng thế nào cho phép. Mình biết là chị mình cũng suy nghĩ rất rất nhiều. Chị cũng không phải người hay tâm sự, nhưng chị lại từng nói với mình "Nếu P là con trai thì tốt biết mấy...". Bạn biết đấy: Không có cuộc đấu tranh giữa tình cảm và lí trí nào mà dễ dàng hết.

Chị mình đã nhiều lần đẩy anh P ra xa, phũ phàng với anh ấy trong cả lời nói và hành động. Nhưng anh P vẫn ở đó và luôn xuất hiện khi chị mình cần sự giúp đỡ. Giờ 2 anh chị đã trở lại rồi, nhưng trở lại một mối quan hệ không tên. Vì có tình cảm, dù có nói ra đi nữa, cũng chẳng dẫn đến đâu cả. 

Anh P vẫn sang nhà chị mình chơi, vẫn cùng gia đình chị mình nấu cơm, trò chuyện. Nhiều câu chuyện rất vui vẻ, nhưng nhiều câu chuyện thật là để người ta phải chạnh lòng, suy nghĩ. "Cô phải cho L là nữ công gia chánh nhiều vào, mai sau còn lấy chồng nữa cô ạ" (L là tên thật của chị Mi) - anh P thường nói đùa như vậy với bố mẹ chị Mi. Nhưng những câu nói như vậy, thật sự người nói chính là người đau khổ nhất. Mình đã mắng anh P là sao lại nói những lời như vậy. Thì anh ấy chỉ cười: "À, sự thật mà. Mi về sau phải lấy chồng chứ!". Anh còn chia sẻ với mình, sẽ quan tâm chăm sóc chị Mi mãi như vậy cho đến khi chị Mi về nhà chồng. Thậm chí sau khi về nhà chồng vẫn sẽ tốt với vợ chồng và các em bé nhà chị Mi nữa.

Còn về phía chị Mi, chị Mi cũng nói với mình rằng đã mang nợ anh P quá nhiều, thật sự rất thương P. Chị ấy sẽ chờ đến khi P có người chấp nhận, yêu thương thì mới yên tâm để có hạnh phúc cho bản thân.

Bản thân mình thì thấy đây vừa là một chuyện tình cảm đáng ngưỡng mộ, nhưng cũng rất buồn. Nhưng có một... mình xin phép gọi là "tri kỉ" như vậy không phải cũng thật đáng mơ ước sao?

Người ta thường nói chàng trai bên bạn năm 17 tuổi mãi mãi không thể là người đàn ông đi cùng bạn đến hết cuộc đời. Câu nói tưởng chừng như đùa ấy lại ẩn dụ về sự mong manh, dễ vỡ của thứ tình yêu học trò. Thế nhưng điều đó hoàn toàn "sai" đối với chuyện tình của Trang Lou - Tùng Sơn

Mình đã từng đọc một số bài báo cũng như chia sẻ của cả 2 về câu chuyện tình yêu đáng ngưỡng mộ của mình. Thầm yêu nhau từ những năm tháng cấp 3 khi còn là những cô, cậu học trò còn đang ngồi trên ghế nhà trường cho tới những năm trên đại học và cùng nắm tay nhau đi vào lễ đường rồi cùng gầy dựng tương lai mai sau.

Còn nhớ ngày đó, Tùng Sơn từng nói với Trang Lou rằng sau này sẽ cưới cô nàng. Và lời nói của cậu thanh niên lúc 16, 17 tuổi ấy khiến ai cũng cảm thấy hoài nghi về cuộc tình này lại trở thành sự thật khiến mình ngưỡng mộ và khâm phục. Tại sao lại ngưỡng mộ? Bởi vì ở cái tuổi đó con người ta chưa thực sự trưởng thành, thậm chí là bây giờ - ở thời hiện đại đã có rất nhiều học sinh "yêu" sớm. Và cái "yêu" bây giờ không gọi là tình yêu chân chính, mình thấy học sinh thời nay luôn tìm đến nhau bởi cái vẻ bề ngoài rồi làm những chuyện người lớn và để lại lại hậu quả không hề nhỏ. Thậm chí còn có những bạn nam nay thích bạn này, mai lại nhảy sang bạn khác. Những vấn đề chia tay rồi đăng status lên mạng xã hội khóc lóc này nọ hình như đang "phổ biến". Quay trở lại với 2 nhân vật chính thì ở đó mình cảm nhận được là 1 tình yêu thực sự, đúng với cái định nghĩa của từ "yêu". Nói lời cưới ở độ tuổi còn trẻ và kết hôn, có con trong cái tháng xuân mà người ta vẫn còn đang bận bịu trên giảng đường đại học. Ở cái thời điểm ấy biết bao sự hoài nghi về tình yêu và hôn nhân có thực sự bền lâu.

Thế rồi vẫn vượt qua tất cả để chứng minh cho mọi người thấy tình yêu vĩnh cửu của cả 2. Bằng chứng đó là hai bé Xoài - Dừa. Cuộc hôn nhân tưởng chừng "mong manh" ấy lại bền chặt đến ngưỡng mộ. Người ngoài như mình nhìn vào cũng cảm thấy "ghen tị" với cuộc sống trong mơ ấy. Ngưỡng mộ cả 2 thực sự.

https://cdn.noron.vn/2022/05/21/84660170722295936-1653121654.jpg