Hồi Ức Tháng Linh Hồn

  1. Tâm sự cuộc sống

HỒI ỨC THÁNG LINH HỒN

Một buổi sáng ngày Chúa Nhật của tháng 11, bên Công giáo chúng tôi gọi là Tháng linh hồn, buổi sáng hôm ấy tôi đang ngồi ở phòng học cùng với mấy anh em, một lúc tôi nhận được tin nhắn của một người e gửi cho tôi ít tấm hình về ngôi mộ của mẹ tôi. Tôi thầm cảm ơn em ấy rất nhiều, gần một năm tôi đã không được đi thăm mộ mẹ tại vì tôi đi học ở xa. Lúc ấy một cảm xúc hiện lên trong người tôi mà tôi không thể tả được, dường như trên mí mắt tôi đã rưng rưng những giọt nước mắt nhưng tôi đã cố gắng để nó không được lăn ra. Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng học để bước vào nhà nguyện. Một mình tôi với Chúa, không gian ấy thật yên bình biết bao, tôi lặng người ngẫm về khoảng thời gian mà mẹ tôi đang còn sống.

Mẹ tôi ư? Bà ấy tốt lắm, tần tảo ngày nắng cũng như mưa, mặt trời chưa ló bà ấy đã rời khỏi căn nhà với chiếc xe máy khá cũ đến tận tối mới thấy bóng dáng bà ấy ở ngôi nhà nhỏ.

Nếu không gian là môi trường chứa đựng vạn vật thì thời gian là môi trường chứa đựng sự thay đổi của muôn loài. Một đóa hoa từ lúc nở đến lúc úa tàn cần một khoảng thời gian nào đó tùy loại.Một đời người từ lúc sinh ra cho đến lúc qua đời cũng cần một khoảng thời gian nào đó. Như vậy sự thay đổi của vạn vật trôi trên dòng thời gian lịch sử. Thánh Vịnh 90 nói đến cái mau qua của thời gian:

Ngàn năm Chúa kể là gì,

tựa hôm qua đã qua đi mất rồi,

khác nào một trống canh thôi!” câu 4

Đời chúng con tàn tạ, kiếp sống thoảng qua, một tiếng thở dài.

Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục,mạnh giỏi chăng là được tám mươi,mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khó, cuộc đời thấm thoát, chúng con đã khuất rồi.” (câu 9-10).

Quả thật, nhìn lại quá khứ cuộc đời mẹ tôi đa số là sống trong khốn khó, vì hoàn cảnh gia đình chăng? Đúng vậy, gia đình tôi có 5 anh em, Mẹ tôi mới 42 tuổi, cái tuổi đang phải mưu sinh lo lắng cho con cái học hành.

Nhưng Chúa đã muốn mẹ vác thập giá cùng Chúa với căn bệnh ung thư quái ác ở độ tuổi ấy. Khi nghe tin mẹ bị ung thư, tôi suy nghĩ như một đứa trẻ, rồi nó cũng sẽ khỏi thôi Nhưng không….

Căn bệnh đã dày vò mẹ suốt 6 tháng trời, tôi vẫn nhớ khi bắt đầu tiêm hóa trị lần thứ nhất mẹ có nói với tôi “ chụp cho mẹ cái ảnh khi mẹ đang con tóc, lỡ tiêm về không có tóc nữa mẹ tiếc lắm”, nghe câu nói ấy tôi đã cố kiềm lại nước mắt rồi ngượng cười mà nói với mẹ “mẹ thay đồ đi rồi con chụp cho, nhưng mà mẹ yên tâm đi, tóc mẹ không có rụng được đâu”. Rồi tôi chụp cho mẹ mấy tấm bà ấy xem và dường như tôi thấy được những giọt nước mắt của mẹ đã lăn trên khuôn mặt gầy gò ấy. Và rồi cứ thế thời gian trôi qua, tôi đã thấy được những con đau hành hạ mẹ tôi và có lúc đã dùng đến máy trợ thở để cơn thở được dễ dàng hơn. Rồi đến ngày bố lại đưa mẹ vào bệnh viện để xạ trị lần thứ ba, tôi nghe bố tôi bảo bác sĩ nói mẹ không còn đủ sức để xạ trị nữa, thời gian này mẹ tôi có lẽ đã và đang yếu dần đi. Bố quyết định đưa mẹ về nhà, và đây là lúc tôi đã cảm nhận được ngày mẹ xa anh em chúng tôi đã gần đến. Trong tuần áp ngày mẹ tôi mất, anh em họ hàng đã ghé thăm ngày cũng như đêm, đây chắc là khoảng thời gian mẹ cảm nhận được rõ nhất tình cảm mà mọi người dành cho mẹ.

Buổi sáng hôm ấy, tôi vẫn vào chào mẹ để đi học như những ngày khác, nhưng thật lạ hôm nay mẹ không nói gì với tôi, mẹ còn ngoảnh mặt vào trong phải chăng mẹ không muốn nhìn tôi nhưng tôi nghĩ chắc do mẹ lại mệt nên mẹ mới như vậy. Và rồi 8h20p ngày 3/3/2020, lúc tôi đang ngồi học ở trên trường, tôi nhận được điện thoại của bố, một giọng nói nghẹn ngào cất lên “mẹ con mất rồi” tôi bần thần và không dám tin vào lời nói ấy. Thật sao? Từ giây phút ấy tôi đã mất mẹ ư? Đúng thế, Chúa đã gọi mẹ về với Chúa, mẹ đã khỏi bệnh và những cơn đau giờ đây không còn hành hạ mẹ được nữa rồi.

Nhanh quá không? Nhanh chứ, tôi cứ ngỡ có nhanh nữa thì mẹ cũng sống được với chúng tôi thêm dăm ba năm nữa

Nhiều lúc tôi thưa cùng Chúa: Lạy Chúa, Chúa ở đâu? Sao Chúa không nghe tiếng chúng con kêu cầu Chúa mà cho mẹ con khỏi bệnh, đứa em nhỏ nhất của con mới hơn tuổi rưỡi mà nó đã biết được mẹ nó mất đâu, nó đã cảm nhận đủ tình thương của mẹ dành cho nó đâu, cả con nữa con cũng muốn mẹ được khoảng thời gian an nhàn khi con trưởng thành chứ?

“Thời gian là một cái gì đó rất chậm đối với kẻ đang chờ, rất nhanh đối với người đang sợ, rất dài đối với kẻ đang buồn, rất ngắn đối với người đang vui”.

Thời gian cứ thế trôi, bây giờ cũng được hơn một năm từ ngày mẹ tôi mất, nhiều lúc tôi quên mất cứ ngỡ là mẹ đang sống đấy thôi mẹ chẳng đi đâu cả mẹ vẫn ở nhà đợi tôi về mỗi dịp nghỉ phép. Nhưng điều ấy bây giờ là viễn vông rồi, mỗi lần tôi nghĩ đến chuyện đấy là nước mắt cứ thế lăn ra và nỗi đau ấp ủ ngày đêm nó lại tái diễn, những kí ức ấy làm sao tôi có thể quên được chứ, từng ngày từng tháng từng năm nó vẫn in sâu vào tâm trí tôi.

“Hạnh phúc của tôi là ở kề bên Chúa, chốn ẩn thân đặt ở Chúa Trời”

Suốt cuộc đời mẹ đã tin tưởng vào Chúa, giờ cuối đời mẹ cũng đã phó thác mọi sự trong vòng tay của Chúa. Giờ đây, chắc rằng mẹ đang hưởng hạnh phúc bên Chúa phải không? Dõi theo chúng con mẹ nhé.

SaiGon, 22.11.2021

Nguyen Viet Quang

https://cdn.noron.vn/2021/11/22/25088116456840-1637582648_1024.jpg
Từ khóa: 

tâm sự cuộc sống

Hãy mạnh mẽ chăm lo cho em thay phần của mẹ bạn nhé, mẹ bạn chắc chắn đang rất hạnh phúc bên Chúa. Chúc bạn 1 đời bình an ❤️

Trả lời

Hãy mạnh mẽ chăm lo cho em thay phần của mẹ bạn nhé, mẹ bạn chắc chắn đang rất hạnh phúc bên Chúa. Chúc bạn 1 đời bình an ❤️

Đừng buồn nhé

Cố gắng lên nhé, mẹ bạn sẽ luôn dõi theo bạn ❤️

Nhất định mẹ bạn đang sống rất hạnh phúc ❤️ ❤️