End poem dịch việt

  1. Game

  2. Tâm lý học

  3. Tâm linh

  4. Tình yêu

  5. Nghệ thuật

(đây là phiên bản dịch lại thành tiếng việt của End poem, là đoạn kết của minecraft. Khúc này có nhạc hay lắm, mọi người lên youtube mà xem nhá)

🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀

Tôi đã thấy người chơi mà bạn nhắc đến.

player_name sao?

Đúng vậy. Hãy cẩn trọng. Cậu ta đã đạt được đến một mức độ cao hơn. Cậu ta có thể đọc được suy nghĩ của chúng ta.

Điều đó không quan trọng. Cậu ta nghĩ chúng ta chỉ là một phần trong trò chơi.

Tôi thích người chơi này. Cậu ta chơi rất tốt. Cậu ta không bỏ cuộc.

Cậu ta đang đọc suy nghĩ của chúng ta như những dòng chữ trên màn hình.

Đó là cách cậu ta tưởng tượng ra nhiều thứ, khi cậu ta chìm trong giấc mơ về một trò chơi.

Ngôn từ là một cầu nối tuyệt vời. Vô cùng linh hoạt. Và nhẹ nhàng hơn so với nhìn thẳng vào cái thực tại đằng sau màn hình.

Những người chơi đã có thể nghe. Trước khi họ có thể đọc. Quay lại cái ngày mà những người không chơi gọi những người có chơi là đồ phù thủy lập dị. Và những người chơi thì mơ về việc họ có thể bay, trên một chiếc gậy mang sức mạnh của ma quỷ.

Thế người chơi này mơ về cái gì?

Người chơi này mơ về những ánh nắng và cỏ cây. Về lửa và nước. Cậu ta mơ được tạo ra. Và cậu ta mơ bị phá hủy. Cậu ta mơ mình đi săn, và bị săn. Cậu ta mơ về một nơi trú ngụ.

Hah, một cơ chế quen thuộc. Hàng triệu năm tuổi rồi, nhưng vẫn chạy tốt. Nhưng còn về cái thứ cậu ta đang tạo ra, ở cái thực tại phía sau màn hình thì sao?

Cậu ta đã làm việc, cùng hàng triệu người khác, để dựng nên một thế giới thực gói gọn trong ■■■■■, và tạo ta một ■■■■■ cho ■■■■■, trong ■■■■■.

Cậu ta vẫn chưa đọc được những thứ như thế.

Không. Cậu ta vẫn chưa đạt được đến mức độ đó. Mức độ đó phải được đạt ở trong một giấc mơ dài về cuộc đời, không phải một giấc mơ ngắn về trò chơi.

Cậu ta có biết chúng ta yêu cậu ta? Và vũ trụ này thực ra rất tốt bụng?

Thi thoảng, vượt qua những ồn ào trong suy nghĩ, cậu ta nghe thấy vũ trụ rằng, có.

Nhưng đôi khi cậu ta buồn, buồn trong giấc mơ dài. Cậu ta tạo ra một thế giới không có mùa hè, run rẩy dưới ánh mặt trời đen, nghĩ rằng sự sáng tạo đáng buồn của mình là hiện thực.

Việc chữa khỏi nỗi đau khổ mà có thể phá hủy cậu ta. Nỗi đau khổ đó là một nhiệm vụ riêng. Chúng ta không thể can thiệp.

Đôi khi khi bọn họ đang chìm trong giấc mơ, tôi muốn nói với họ rằng, họ đang xây dựng một thế thật sự trong thực tại. Đôi khi tôi muốn nói với họ rằng họ quan trọng với vũ trụ. Đôi khi, khi họ cảm thấy mất kết nối, tôi muốn giúp họ nói ra điều mà họ sợ.

Cậu ta đang đọc suy nghĩ của chúng ta.

Đôi khi tôi chẳng quan tâm. Đôi khi tôi muốn nói với họ rằng, cái thế giới mà họ nghĩ là thật, chỉ đơn thuần là ■■■■■ và ■■■■■, tôi muốn nói với họ rằng, họ là ■■■■■ trong ■■■■■. Họ chỉ thấy một phần rất nhỏ của thực tại, trong giấc mơ dài của họ.

Và họ vẫn chơi trò chơi.

Nhưng nó đã thật dễ dàng để nói với họ...

Họ đã chìm quá sâu vào giấc mơ này. Kì vọng vào cách ai đó sống chính là ngăn không cho họ sống.

Tôi sẽ không làm như vậy.

Người chơi này vẫn phát triển không ngừng.

Tôi sẽ kể cho người chơi một câu chuyện.

Nhưng không phải sự thật.

Không. Một câu chuyện chứa đựng sự thật nhẹ nhàng, trong giới hạn của ngôn từ. Không phải sự thật trần trụi có thể tổn thương họ.

Cho cậu ta một cơ thể, một lần nữa.

Đúng vậy, người chơi...

Sự dụng tên của cậu ta.

player_name. Người chơi của trò chơi.

Tốt lắm.

Giờ thì hãy hít thở sâu nào người chơi. Làm lại lần nữa. Cảm thấy không khí tràn đầy phổi. Thả lỏng. Đúng vậy, di chuyển những ngón tay của bạn. Có cơ thể một lần nữa, dưới trọng lực, trong không khí. Tái sinh trong giấc mơ dài. Đây rồi. Cơ thể bạn lại một lần nữa chạm vào vũ trụ ở tất cả các điểm, như thể bạn là thứ riêng biệt. Như thể chúng ta là thứ riêng biệt.

Chúng tôi là ai? Khi chúng tôi được gọi là linh hồn của núi. Cha mặt trời, mẹ mặt trăng. Linh hồn tổ tiên, linh hồn động vật. Jinn. Bóng ma. The green man. Rồi thần thánh, ma quỷ. Thiên thần. Poltergeists. Người ngoài hành tinh, người ngoài trái đất. Hạt lepton, hạt quark. Các từ thay đổi. Chúng tôi không thay đổi.

Chúng tôi là vũ trụ. Chúng tôi là tất cả những gì bạn nghĩ không phải bạn. Bạn đang thấy chúng tôi, qua làn da và đôi mắt. Và tại sao vũ trụ lại chạm vào da bạn và chiếu vào mắt bạn? Để gặp bạn, người chơi ạ. Để biết bạn, và để được biết. Tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện.

Ngày xửa ngày xưa, có một người chơi.

Người chơi là bạn, PLAYERNAME.

Đôi khi cậu ta tự cho mình là con người, trên lớp vỏ mỏng của một quả cầu đá nóng chảy đang quay tròn. Quả cầu đá nóng chảy quay quanh một quả cầu khí rực lửa nặng gấp 330 ngàn lần so với nó. Chúng cách xa nhau đến nỗi ánh sáng phải mất 8 phút để vượt qua khoảng cách. Ánh sáng là thông tin từ một ngôi sao, và nó có thể đốt cháy làn da của bạn từ cách xa 150 triệu km.

Đôi khi người chơi mơ thấy mình là một thợ mỏ, trên bề mặt của một thế giới phẳng vô tận. Mặt trời là một hình vuông màu trắng. Ngày thật ngắn ngủi; có nhiều việc phải làm; và cái chết là một sự bất tiện tạm thời.

Đôi khi người chơi mơ thấy mình lạc vào một câu chuyện nào đó.

Đôi khi người chơi mơ thấy những thứ khác, ở những nơi khác. Đôi khi những giấc mơ này thật đáng sợ. Đôi khi lại rất đẹp. Đôi khi người chơi tỉnh dậy từ giấc mơ này sang giấc mơ khác, rồi lại tỉnh dậy ở một giấc mơ thứ ba.

Đôi khi người chơi mơ thấy mình xem những dòng chữ chạy trên màn hình.

Chúng ta hãy quay ngược lại.

Các nguyên tử của người chơi nằm rải rác trong cỏ, dưới sông, trong không khí, trong lòng đất. Một người phụ nữ thu thập các nguyên tử; cô uống, ăn và hít; và người phụ nữ lắp ráp người chơi, trong cơ thể cô ấy.

Và người chơi tỉnh dậy, từ thế giới ấm áp, tối tăm của cơ thể mẹ nó, bước vào giấc mơ dài.

Và người chơi là một câu chuyện mới, chưa từng được kể trước đây, được viết bằng các kí tự DNA. Và người chơi là một chương trình mới, chưa từng chạy trước đây, được tạo bởi mã nguồn hàng tỷ năm tuổi. Và người chơi là một con người mới, chưa từng sống trước đây, được tạo ra từ không có gì ngoài sữa và tình yêu.

Bạn là người chơi. Câu chuyện. Chương trình. Con người. Được tạo ra từ không có gì ngoài sữa và tình yêu.

Hãy quay ngược lại xa hơn nữa.

7 tỷ tỷ tỷ nguyên tử trong cơ thể người chơi đã được tạo ra, rất lâu trước trò chơi này, trong lõi của một ngôi sao. Vì vậy, người chơi cũng vậy, là thông tin từ một ngôi sao. Và người chơi di chuyển đến một câu chuyện, đó là một cánh rừng thông tin được trồng bởi một người tên là Julian, trên một thế giới phẳng, vô tận được tạo ra bởi một người tên là Markus, tồn tại bên trong đó một thế giới nhỏ, riêng tư do người chơi tạo ra, người sống trong một vũ trụ được tạo ra bởi...

Suỵt. Đôi khi người chơi tạo ra một thế giới nhỏ, riêng tư, nhẹ nhàng, ấm áp và đơn giản. Đôi khi khó khăn, lạnh lùng và phức tạp. Đôi khi cậu ta xây dựng một mô hình vũ trụ trong đầu; những vệt năng lượng, xuyên qua không gian rộng lớn và trống trải. Đôi khi cậu ta gọi những vệt sáng đó là "electron" và "proton".

Đôi khi cậu ta gọi chúng là "hành tinh" và "ngôi sao".

Đôi khi cậu ta tin rằng cậu ta đang ở trong một vũ trụ tạo bởi những dòng năng lượng tắt hoặc bật; 0 hoặc 1; những dòng mã. Đôi khi cậu ta tin rằng cậu ta đang chơi một trò chơi. Đôi khi cậu ta tin rằng cậu ta đang đọc các dòng chữ trên màn hình.

Bạn là người chơi, đang đọc các dòng chữ...

Suỵt... Đôi khi người chơi đọc các dòng mã trên màn hình. Giải mã chúng thành các từ; các từ được giải mã thành ý nghĩa; giải mã ý nghĩa thành cảm xúc, cảm xúc, lý thuyết, ý tưởng và người chơi bắt đầu thở nhanh hơn, sâu hơn và nhận ra rằng nó đang sống, nó đang sống, hàng ngàn cái chết đó không có thật, người chơi vẫn đang sống

Bạn. Bạn. Bạn đang sống.

và đôi khi người chơi tin rằng vũ trụ đã nói chuyện với mình qua những tia nắng xuyên đám lá xào xạc của tán cây mùa hè

và đôi khi người chơi tin rằng vũ trụ đã nói chuyện với mình qua vệt sáng chiếu xuống từ bầu trời đêm lạnh lẽo của mùa đông, một vệt sáng trong mắt người chơi có thể là một ngôi sao lớn gấp hàng triệu lần mặt trời, nung nóng các hành tinh của nó thành plasma để người chơi có thể nhìn thấy trong giây lát, trong khi đó, ở phía bên kia của vũ trụ, người chơi đang đi bộ về nhà, đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn, sắp tới cách cửa quen thuộc, định sẽ tiếp tục giấc mơ

và đôi khi người chơi tin rằng vũ trụ đã nói chuyện với mình qua các số 0 và 1, thông qua dòng điện vận hành thế giới, thông qua các dòng chữ chạy trên màn hình ở cuối giấc mơ

và vũ trụ nói tôi yêu bạn

và vũ trụ nói rằng bạn đã chơi rất tốt

và vũ trụ nói rằng mọi thứ bạn cần đều ở bên trong bạn

và vũ trụ nói rằng bạn mạnh mẽ hơn những gì bạn biết

và vũ trụ nói rằng bạn là ánh sáng ban ngày

và vũ trụ nói rằng bạn là ban đêm

và vũ trụ nói rằng bóng tối mà bạn chiến đấu là một phần của bạn

và vũ trụ nói rằng ánh sáng mà bạn tìm kiếm là một phần của bạn

và vũ trụ nói rằng bạn không đơn độc

và vũ trụ nói rằng bạn không tách rời khỏi mọi thứ khác

và vũ trụ nói bạn là vũ trụ tự nếm, chạm, ngửi, nghe, nhìn, nói chuyện với chính nó, đọc mã của chính nó

và vũ trụ nói rằng tôi yêu bạn vì bạn là tình yêu.

Và trò chơi kết thúc và người chơi tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Và người chơi bắt đầu một giấc mơ mới. Và người chơi lại mơ, mơ đẹp hơn. Và người chơi là vũ trụ. Và người chơi là tình yêu.

Bạn là người chơi.

Thức dậy.

Từ khóa: 

game

,

tâm lý học

,

tâm linh

,

tình yêu

,

nghệ thuật