Do mình chưa biết cách điều hành lớp học hay do quá cả nể?
Trước hết , em xin gửi lời chào tới toàn thể các anh chị , thầy cô và mọi người dùng ạ . Trước khi vào câu hỏi chính , em xin trình bày 1 số thông tin để mọi ngườu nắm rõ hơn về tình hình thật sự của em ạ . Em năm nay học lớp 11 , là học sinh của 1 trường tư , do khi thi vào lớp 10 e bị trượt cấp 3 nên em nhập học tại ngôi trường này ( ngôi trường tư ổn nhất của tỉnh ) .Ban đầu em khá sốc khi trượt cấp 3 bởi đó là điều em và gia đình cùng thầy cô giáo cũ không thể ngờ đến vì em là 1 học sinh khá trong lớp , em từng tham gia các giải toán cấp tp . Mọi thứ hầu như sụp đổ với e , nhưng qua mấy tháng hè suy nghĩ lại mọi chuyện em cũng rút ra nhiều bài học cho mình , cũng do bản thân em quá chủ quan nên mới dẫn đến kết quả như vậy vì thế mà em quyết định làm lại từ đầu ở ngôi trường mới này . Quyết định đặt niềm tin là vậy nhưng khi bắt dầu học tại đây em rất sợ hãi bởi vì nhưng lời đồn thổi về những học sinh cá biệt ở nơi này , đã sợ vậy rồi mà cô giáo còn chọn em là lớp trưởng . Thực sự mọi thứ dường như lệch hẳn đi so với những dự định ban đầu của em , bởi vì ban đầu em không muốn tiếp xúc với những người bạn đó . Mới đầu làm em rất hãi , không dám nói to tiếng với ai , em chỉ biết là làm hết sức mình , trách nhiệm với mọi người. Sau đó em có chơi với 1 số bạn ( những người mà em cảm thấy không tệ nạn ) . Dần dần hết bỡ ngỡ em cảm thấy các bạn cũng không hề tệ đến vậy tuy có các bạn nam cũng hút thuốc lá điện tử , nhưng cũng không bao giờ hút trong lớp , và cũng không bao giờ dụ dỗ những bạn còn lại hút thuốc lá dt. Trái ngược lại các bạn ấy còn khá hòa đồng và biết giúp đỡ mọi người . Em dần dần cũng mạnh dạn hơn giúp đỡ cô chủ nhiệm làm việc và các thầy cô bộ môn quản lí lớp . Hiểu nhiều hơn về các bạn trong lớp đồng thời các thầy cô trong trường rất thân thiện và luôn sẵn sàng giúp đỡ học sinh trong học tập , em dần yêu mái trường này hơn và em coi nơi đây như chốn để mình bộc lộ hết khả năng của mình . Dần dần em quen biết nhiều hơn với các thầy cô như cô hiệu trưởng, các cô bộ môn và cả những thầy cô không dạy em nữa. Lúc mới, em cũng chưa dám giao việc cho các bạn mà toàn em làm. Nhưng em cũng không thể ngờ được ràng những bạn mà trước kia đầu năm em từng chọn để chơi đó là những người ích kỉ và hơn thua , chẳng bao giờ có chuyện vui vẻ với nhau , luôn luôn kèn cựa thậm chí em rất mệt mỏi với các mối quan hệ đó từ đó mà những con người từng thân ấy quay sang đấu đá , ganh đua nhau rất nhiều. Bên cạnh đó em cũng có vài người bạn tốt , luôn luôn san sẻ và giúp đỡ em trong công việc quản lí lớp và hỗ trợ giáo viên . Nhưng em cảm giác càng ngày cô càng giao việc nhiều hơn, em tuy chỉ là đại diện lớp nhưng cũng phải bao quát đủ điều , đôi khi em còn cảm thấy đến trường như đến nơi làm việc . Ban đầu em cũng muốn hỗ trợ cô giáo bởi vì cô mới sinh con nên khá vất vả , nhưng sau này công việc cũng nhiều hơn nhưng em vẫn cố gắng . Tuy làm nhiều công việc như vậy nhưng cô khá nghiêm khắc với em , mỗi lần đi học muộn cô lại công khai chỉ trích trước lớp , đó cũng là cái cớ để những đứa hay hơn thua với em quay sang nói mỉa này nọ , em cũng nói lại bởi vì quan điểm của em là ai đối xử với em như thế nào em sẽ đối xử như vậy . Đến cuối năm lớp 10 thực sự là đỉnh điểm của những bất ngờ , cô giáo có khen thưởng dành cho em nhưng lại chỉ xếp em cùng với lớp phó học tập ( người chỉ giữ sổ đầu bài và báo cái sĩ số cho trường, đôi khi em nhờ bạn phụ giúp công việc nhưng bạn ấy lại khó chịu và thái độ với em ) trong khi công việc của em nặng nề hơn rất nhiều em đảm nhiệm nhiều ( em phụ trách liên lạc với gvbm , ban chi hội , tổ chức các hoạt động của lớp , nhập lỗi hàng tuần , mỗi khi có việc gì cô giao cho em làm , em cũng giao cho các bạn nhưng 1 số bạn không biết làm em cũng phải hướng dẫm , dần dần em ôm đồm hết mọi công việc.....), ý em không phải là hơn thua khi cô làm vậy mà là em cần có sự công nhận từ cô giáo , chưa 1 lần cô công nhận em trước lớp ngay cả khi công nhận thì cũng chỉ nói là ban cán sự hoàn thành xuất sắc , trong khi đâu phải ai cũng làm tròn trách nhiệm. Em đến trường cũng để học tập , em cũng bằng tuổi các bạn ấy nhưng em làm được việc cho cô thì cô chỉ nhắn tin riêng 1 câu cảm ơn, còn những lỗi của em cô luôn nói đi nói lại , khi em không hoàn thành nhiệm vụ mà cô giao thì cô lại càu nhàu , 1 mình em phải chịu tội . Vì cô chưa bao giờ công nhận em trước lớp nên những công việc của em làm mọi người cũng chưa hiểu rõ và không có sự trân trọng với những thành quả mà em làm cho lớp . Ngay cả những lúc tổ trưởng hay lớp phó có lỗi, cô cũng nói 1 phần cũng có trách nhiệm của em , lớp phó không báo cáo sĩ số cho đoàn trường cũng có 1 phần lỗi của em , lớp phó lao động không phân công trực nhật cũng là do 1 phần lỗi của em. Vậy đến khi em làm việc thù ai nhắc , cô cũng chỉ giao và chờ em làm. Dần dần em cảm thấy như mình là 1 người phụ việc không công cho cô giáo và cả lớp . Em dần không còn cảm thấy hứng thú với nơi này nữa , mặc dù vẫn còn có rất nhiều thầy cô em yêu quý , còn các bạn tốt với em . EM XIN CÁC ANH CHỊ CHO EM LỜI KHUYÊN NÊN LÀM GÌ VÀO LÚC NÀY Ạ, EM KHÔNG MUỐN NHỮNG CẢM XÚC TIÊU CỰC ẤY ẢNH HƯỞNG TỚI EM VÀ EM NÊN LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ ĐƯỢC SỰ TÔN TRỌNG CỦA CÁC BẠN VÀ SỰ CÔNG TÂM TỪ CHÍNH CÔ CHỦ NHIỆM Ạ .
giáo dục
,noron
Chào em, anh nghĩ em đã làm rất tốt vai trò cán sự lớp của mình. So với bạn bè đồng trang lứa, có lẽ em chín chắn và có lòng tự trọng cao hơn.
Giờ hãy phân tích điều em muốn nhé "LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ ĐƯỢC SỰ TÔN TRỌNG CỦA CÁC BẠN VÀ SỰ CÔNG TÂM TỪ CHÍNH CÔ CHỦ NHIỆM?". Đây là điều em muốn và cũng chính là nút thắt của toàn bộ vấn đề em ạ. Bởi nếu em không muốn những điều này, thì sẽ không ai tác động được đến cảm xúc và nhận thức của em, khiến em băn khoăn nghĩ ngợi.
Chúng ta không thể thay đổi được người khác đâu em, các bạn vẫn là các bạn và cô vẫn là cô thôi cho dù em có làm gì chăng nữa. Nhưng anh tin chúng ta có thể thay đổi nhận thức của bản thân để tìm ra lối thoát nhẹ nhàng. Em hãy xác định xem điều em cần thực sự ở đây là gì nhé em?
Nếu em còn nhớ văn bản "Bến Quê" của nhà văn Nguyễn Minh Châu, em sẽ thấy câu “con người ta trên đường đời khó tránh khỏi những vòng vèo hay chùng chình” có ý tứ rất hay.
Chúc em sớm thấy điều em cần.
Nguyenphuhoang Nam
Chào em, anh nghĩ em đã làm rất tốt vai trò cán sự lớp của mình. So với bạn bè đồng trang lứa, có lẽ em chín chắn và có lòng tự trọng cao hơn.
Giờ hãy phân tích điều em muốn nhé "LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ ĐƯỢC SỰ TÔN TRỌNG CỦA CÁC BẠN VÀ SỰ CÔNG TÂM TỪ CHÍNH CÔ CHỦ NHIỆM?". Đây là điều em muốn và cũng chính là nút thắt của toàn bộ vấn đề em ạ. Bởi nếu em không muốn những điều này, thì sẽ không ai tác động được đến cảm xúc và nhận thức của em, khiến em băn khoăn nghĩ ngợi.
Chúng ta không thể thay đổi được người khác đâu em, các bạn vẫn là các bạn và cô vẫn là cô thôi cho dù em có làm gì chăng nữa. Nhưng anh tin chúng ta có thể thay đổi nhận thức của bản thân để tìm ra lối thoát nhẹ nhàng. Em hãy xác định xem điều em cần thực sự ở đây là gì nhé em?
Nếu em còn nhớ văn bản "Bến Quê" của nhà văn Nguyễn Minh Châu, em sẽ thấy câu “con người ta trên đường đời khó tránh khỏi những vòng vèo hay chùng chình” có ý tứ rất hay.
Chúc em sớm thấy điều em cần.
Người ẩn danh
Mấy ngày gần đây đã diễn ra quốc tang của bác Trọng, bác có một câu nói rất hay mà thấm "anh không làm được thì tránh ra cho người khác làm". Đơn giản là vậy thôi em! Tại sao em không tự hỏi chính mình rằng vì sao em phải làm những công việc này? Nó mang lại lợi ích gì cho em? Và tại sao em luôn ôm đồm hết mọi thứ như vậy? Nhiệm vụ của 1 người HS đến trường là để học tập là chính, nếu là ban cán sự thì đôi lúc giúp đỡ lớp và thầy cô chứ ko phải làm osin cho GV, cho lớp. Nếu em cảm thấy không thoải mái với những việc cô giao em có thể từ chối, từ chối cũng là một kĩ năng nên có trong cuộc sống, nó giúp em đỡ cảm thấy nặng nhọc và buồn phiền.
Trong lời nói của em, chị thấy được rằng em đang cố gắng để tìm sự công nhận của mọi người, mà buồn thay những người không có sự biết ơn thì đối với người ta đó là nghĩa vụ của em và chả có gì phải công nhận cả. Em thì làm việc sấp mặt, còn tụi nó thì vẫn cứ nhởn nhơ ở đó.
Nếu cảm thấy quá áp lực thì em hãy sẵn sàng từchức và làm "dân thường", thế thôi. Coi như đây là một bài học, đừng bao giờ ôm tất cả mọi việc vào bản thân mình để rồi mọi việc chả đâu vào đâu. Sau khi từ chức, mấy đứa toxic thì keme nó đi em, đừng quản tâm tụi nó. Những đứa có tính hơn thua chứng tỏ tụi nó rất tự ti về bản thân mình nên mới phải đi so sánh mình với người khác. Khi từ chức em sẽ có nhiều thời gian để tập trung cho bản thân, rèn luyện kiến thức của mình. Về phần cô CN, có thể sau khi em từ chức cô sẽ đì em. Nhưng mà cũng đừng quá lo vì nếu em học bài đầy đủ và học tốt thì giáo viên muốn đì cũng chẳng được. Em còn các thầy cô khác nữa mà. Cố gắng cho đến hết năm học, năm học sau là đổi GVCN, lúc đó em cũng sẽ thoát khỏi cô.
Cố lên em! Dù cho em học trường tư hay trường công thì 3 năm cấp 3 vẫn là một khoảng thời gian rất đẹp, hãy trải nghiệm và sống hết mình, chơi hết mình mà cũng học hết mình, đừng để những thứ không đáng làm ảnh hưởng để sau này nhìn lại chỉ còn thấy hối hận.