Đỉnh cao của nghệ thuật là Tào Tháo hay Lưu Bị?

  1. Phong cách sống

Trước mình có đọc được mấy câu như thế này:
" Chúng ta thường nguỵ trang theo nhiều cách, và ngày càng tinh vi hơn. Nhưng chúng ta quên mất một điều, bản chất của nguỵ trang là che giấu. Và có giấu thì ắt có tìm! Tuyệt chiêu là vô chiêu!Đừng giấu, mất công!"
của anh Giày Đỏ Dương Bình Nguyên.
Rồi đọc thêm câu bình luận này:
" Nghệ thuật cao nhất là dùng chính mặt thật của mình và biến nó thành mặt nạ."
hình như trong phim Dạ Yến.
Rồi mới thấy cuộc đời này hóa ra ghê quá, biết ai thật ai giả. Ngay cả mình cũng đang ngụy trang đầy ra đấy, chỉ có điều không biết có tinh vi hay không mà thôi.
Lúc trước đã từng nghe nói đến từ "hư chiêu", "hư chiêu trị hữu chiêu", đã từng thấy rất ảo diệu, nay nghe "vô chiêu", lại càng thấy vi diệu hơn.
Vô chiêu, hay nói cách khác trong trường hợp này là không nên giở chiêu trò giấu giấu diếm diếm làm gì, cứ có gì thì phô bày hết nó ra, giữ lại mà làm gì, rồi cũng có ngày có người phát hiện ra, tìm thấy, mất công giấu diếm bấy lâu nay thành ra vô ích. Lúc đấy, hữu chiêu cũng đã hết hữu dụng, thậm chí có khi còn trở nên vô dụng. Tốn biết bao nhiêu nơ-ron với chất xám để bày mưu tính kế giấu diếm, mà bị phát hiện thì còn gì là... nhân cách! :D
Hay nói cách khác, muốn ngụy trang thì đừng nên giấu diếm, mà thay vào đó, như đã nói ở trên, "tuyệt chiêu là vô chiêu", không giở trò gì hết, cứ phô bày hết ra, xấu thì bảo xấu, tốt thì bảo tốt, tự động bản thân nó đã góp phần che giấu (cái phần xấu) rất kỹ càng rồi. Còn phần tốt thì tự động không ai tìm nó cũng sẽ tòi ra.
Tất nhiên, là phải tinh vi!

Tinh vi cỡ như... Tào Tháo, nói toạc ra, không muốn bị người phụ nên phụ người trước, không muốn người khác ác với ta nên ta cứ gọi là ác với người trước, mặc cho khả năng mình bị người phụ có là bao nhiêu phần trăm đi chăng nữa, mặc cho khả năng có người ác với ta là bao nhiêu phần trăm đi chăng nữa, mới được.
Lúc đấy, người ta vẫn xem Tháo là xấu, nhưng mấy ai chịu thừa nhận Tháo không “anh hùng”?
Chứ tinh vi như cỡ Lưu Bị, thì lại giống như câu nói trong phim Dạ Yến rồi!
Đấy là: " Nghệ thuật cao nhất là dùng chính mặt thật của mình và biến nó thành mặt nạ."
Tức là, Lưu Bị đã dùng chính mặt thật (như bấy lâu nay người ta vẫn tưởng) để biến thành mặt nạ (không ai biết). Tinh vi cỡ ấy, là tinh vi theo kiểu cứ thành thật, ai xấu cứ mặc, nhưng vì tấm lòng tôi tốt, và vì tôi thấy nó vẫn tốt, nên tôi bảo tốt; còn ai tốt, thì đương nhiên là tôi bảo tốt (nhưng với tâm thế còn lâu mới tốt như tôi). Tinh vi cỡ đó, một ngày nào đó tự động cái mặt thật của mình ấy nó sẽ thành mặt nạ hết. Tất nhiên, ở đây là nói theo hướng tích cực, với những người có sức ảnh hưởng lẫn nhau (chứ mà không có sức ảnh hưởng thì anh có đeo mặt nạ hay không đeo thì cũng mặc kệ anh), kiểu giống như là, ta yêu ai đó, cứ thành thật nói là ta yêu ai đó, bằng tất cả tấm chân tình của mình, không gì có thể ngăn cản ta nói ra điều đó, không ai có thể chê trách ta làm việc đó, thậm chí cả việc... phải vứt bỏ cả điều (hay người) mà ta không yêu mến. Nhưng rồi cuối cùng, đó mới chỉ là "sự chân thành mang mặt nạ thật". Còn "sự chân thành không mang mặt nạ" đó chính xác là: Ta yêu cái người/cái thứ mà ta đành lòng vứt bỏ kia!
Đấy! Chẳng hạn đơn giản nó là như vậy. Ta dùng chính cái sự chân thành (dành cho người khác, sự việc khác của ta) áp dụng vào người, sự việc mà ta muốn ngụy trang, che giấu. Và đấy chính là đỉnh cao của nghệ thuật. Chả có chiêu gì mà đầy rẫy những chiêu.
Vấn đề là, không biết đỉnh cao của nghệ thuật là Tào Tháo hay Lưu Bị?
Tào Tháo: Dùng cái xấu để nâng tầm nhân cách tốt?
Lưu Bị: Dùng cái tốt để che giấu nhân cách xấu?
Hay là cả hai? :D
Và vấn đề còn là ở chỗ, con người sống ở đời, liệu có vô chiêu được hay không? Cũng là hữu chiêu hết cả, chỉ là, bằng một cách nào đó tinh vi hơn, hãy biến cái hữu chiêu thành hư chiêu, ma ma phật phật, đấy mới là đỉnh cao.
Hoặc đôi khi, biến mặt thật thành mặt nạ cũng có nghĩa, mình thật lòng thật dạ nhưng cứ phô diễn ra bên ngoài theo kiểu đùa đùa giỡn giỡn chẳng biết đâu mà lần, thì đấy cũng là một nghệ thuật. :D Móc hết ruột hết gan ra và nói: (vừa nói vừa cười một cách... khả ố):
NÃY GIỜ ĐANG NÓI LÀ NÓI THẬT LÒNG ĐẤY!!!
Thử hỏi nói như vậy, đứa nào chịu tin? :D Mà nếu như chẳng có ai tin thật, thì cái điệu cười khả ố kia cũng đã vớt vát lắm rồi :D
Thực ra thì, mình vốn rất HỮU CHIÊU VÔ THỰC, cũng rất mất công che giấu đấy, nhưng thực sự là chẳng có tác dụng gì. Bao nhiêu cái sự thật nó lồ lộ ngay trong cái đang che giấu. Họa chăng, mình chỉ có mỗi khả năng “đỉnh cao” đó là: CÂM NHƯ HẾN, phải ai đó "thật lòng" mang đi luộc thì mới tự động há miệng khai báo =))
Mà thật ra thì, bản thân mình thật sự cũng chẳng biết ai là "thật lòng" đâu, chỉ là tự cảm nhận theo "suy diễn" của mình thôi, hihi.
Vậy nên, biết bao giờ mình mới đạt đến trình độ đỉnh cao?
P/S: Có những câu của Tào Tháo mà mình rất thích: " Không phải Tào Tháo ta mặt dày, mà là ta đã sớm không còn để những cương thường luân lý dung tục trên thế gian ở trong lòng rồi. Người đời đều nói ta là gian hùng nhưng không làm gì được một kẻ gian hùng như ta, các ngươi tự khoe mình là quân tử nhưng đều thua trong tay một kẻ gian hùng như ta. Nếu cái giá của việc làm quân tử là bị lăng nhục, bị giẫm đạp, bị tiêu diệt, thậm chí là bị giết thì ta làm một kẻ gian hùng có thể thực hiện được hoài bão của mình…
Từ trước tới nay gian xảo như trung hiền, trá ngụy tựa chân thật, trung nghĩa và gian ác đều không thể nhìn thấy được dựa trên biểu hiện bên ngoài. Có thể trước nay các ngươi đã nhìn nhầm Tào Tháo ta, bây giờ lại nhìn nhầm nhưng ta vẫn là ta.
Ta chưa hề sợ người khác nhìn lầm ta!"
Từ khóa: 

tào tháo

,

lưu bị

,

nghệ thuật che giấu

,

phong cách sống

Giữa hai ông này thì mình thích... Khổng Minh với Tư Mã Ý hơn :)) Thực ra thì khi xem phim, mình có cảm giác là nghiêng về phía Tào Tháo, hơn là Lưu Bị :) Cảm giác cá nhân thôi. 
Trả lời
Giữa hai ông này thì mình thích... Khổng Minh với Tư Mã Ý hơn :)) Thực ra thì khi xem phim, mình có cảm giác là nghiêng về phía Tào Tháo, hơn là Lưu Bị :) Cảm giác cá nhân thôi. 
Đa số bạn bè mình đều bảo Lưu Bị ngụy quân tử. Mình thì nghĩ mỗi người một tính cách chả ai giống ai. Mỗi tính cách là một nghệ thuật rồi. Còn ai là nghệ sĩ có nghệ thuật đỉnh cao thì tùy vào cách nhìn nhận nghệ thuật của mỗi người. Với người này là nghệ thuật nhưng với người khác thì chưa chắc. :D

Nếu không qua ngòi bút của La Quán Trung thì Tào Tháo là bậc kỳ tài quân sự. Từ một quý tộc bình thường mà dần dần hình thành lên thế lực mạnh nhất Tam Quốc. Khác hoàn toàn với Bị và Quyền, đều được người khác dâng cho.

Riêng mình thích Cổ Hủ(Giả Hủ) hơn, rõ ràng là nhân vật có trình cao tầm ngang Gia cát lượng(GCL) nhưng lại sống vô danh, có bao nhiêu bạn biết tam quốc có nhân vật này. Thế mà vị này sống thoải mái từ đầu cho đến cuối, trong các mưu sĩ đỉnh cao cỡ GCL thì ông này là người hiếm hoi chết già. Vị này còn lên chức thừa tướng nước Ngụy(ngang GCL), đến khi vị này cáo lão hồi hương thì Tư mã ý mới phản, bởi thế mới thấy nghệ thuật là sống như cổ hủ này. Một đời không thua ai, không đặt mình vào nguy hiểm, sống không sợ có kẻ thù.