Có thể bạn không tin nhưng người thành công luôn quý trọng nhân tài, chỉ có kẻ hèn kém mới tìm cách "giẫm đạp" người xung quanh
Biết trọng dụng giá trị của nhân tài mới là điều kiện tiên quyết để vượt lên thành công, ra sức dẫm đạp người bên cạnh chỉ là biểu hiện của sự yếu đuối thua kém.
Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật đó chính là trí khôn. Còn sự khác biệt lớn nhất giữa con người với con người đó chính là tâm thái. Dựa vào xu hướng suy nghĩ, tính cách, lòng dạ và khuôn thức của mỗi người, chúng ta sẽ hình thành nên những tâm thái khác nhau, thu hút những kiểu người khác nhau. Chính vì thế mới có câu "Vật họp theo loài, người chia theo nhóm".
Nếu cả ngày chúng ta chỉ chăm chăm khó chịu, luôn chìm trong sự bi quan và tiêu cực thì chúng ta cũng sẽ thu hút những con người bi quan, tiêu cực như thế. Và ngược lại, nếu chúng ta luôn suy nghĩ tích cực và hướng tới phía trước, có một tâm thái rộng lớn, chúng ta cũng sẽ thu hút được những người bạn có cùng tầm nhìn và tính cách giống như mình.
Trong xã hội hiện nay, người ta thường lấy tiền bạc ra làm thước đo phân chia thân phận, địa vị của một người. Vì thế, những kẻ có tiền thường tự cho mình giá trị hơn người khác, còn những người nghèo nàn, khó khăn thì bị đánh giá như hèn kém, thua thiệt. Thế nhưng, tiền tài là vật ngoài thân, chúng có thể đến và đi chỉ trong chớp mắt. Cho nên, những tầng lớp được phân chia theo thước đo này cũng mong manh và dễ vỡ y như vậy.
Trong xã hội hiện nay, người ta thường lấy tiền bạc ra làm thước đo phân chia thân phận, địa vị của một người. Vì thế, những kẻ có tiền thường tự cho mình giá trị hơn người khác, còn những người nghèo nàn, khó khăn thì bị đánh giá như hèn kém, thua thiệt.
Sự khác biệt rạch ròi và là thước đó bền vững nhất giữa người với người phải kể đến tâm trí, thiện ác, khuôn thước và tâm thái của chính chúng ta.
Có một câu chuyện như thế này: Trong một buổi tiệc vui vẻ, chủ nhà đã đề ra một trò chơi rất lạ. Anh ta đưa cho mỗi người một quả bóng và yêu cầu họ tự viết tên của chính mình lên quả bóng đó. Sau đó, anh ta thu lại tất cả số bóng này, xáo trộn chúng và xếp đặt trong một căn phòng khác.
Chuẩn bị xong những công việc ấy, anh ta quay lại với những người tham gia buổi tiệc và thông báo cho mỗi người rằng: Họ có năm phút để tìm ra quả bóng có chứa tên của mình trên đó. Những người có thể tìm ra đúng trái bóng của mình sẽ được nhận một phần thưởng rất hậu hĩnh.
Vừa nghe vậy, tất cả mọi người cùng đổ xô vào căn phòng bên cạnh, người thì va chạm, người thì xô đẩy nhau, cả căn phòng nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, không ai tìm ra bóng của ai mà loạn cào cào hết cả lên. Sau năm phút trôi qua, chỉ có duy nhất một người trong số đó tìm thấy quả bóng có tên của mình.
Lúc này, chủ bữa tiệc lại quyết định đổi luật chơi cho vòng hai. Anh ta thông báo rằng giải thưởng lần này sẽ dành cho tất cả mọi người nếu như trong vòng năm phút, tất cả số bóng trên mặt đất đều được đưa cho chính chủ nhân của nó. Chỉ cần có 1 trái bóng lạc chủ, chẳng ai nhận được quà gì hết.
Luật chơi hoàn toàn ngược lại, kết quả cũng hoàn toàn trái ngược so với lần đầu vì chỉ trong chưa đầy một phút, mọi người đã chuyền tay giúp đỡ nhau liên tục để có thể nhanh chóng nhận được quả bóng có ghi tên của chính mình bên trên.
Muốn đi nhanh hãy đi một mình, nhưng muốn đi xa, chúng ta luôn phải đi cùng người khác. Vì thế, hành động dẫm đạp, chèn ép những người tài giỏi xung quanh là việc cực kỳ thiếu khôn ngoan, thậm chí phải nói là dại dột.
Câu chuyện này đã thể hiện chân dung thực tế nhất của xã hội hiện nay. Nếu chúng ta đều tìm kiếm những gì mình muốn bằng cách ngăn cản và giẫm đạp lên người khác thì rất khó có thể đạt được thành tựu như mơ. Nhưng ngược lại, khi chúng ta thay đổi suy nghĩ, biết trao những giá trị thích hợp nhất cho người cần chúng nhất, vậy không sớm thì muộn, tất cả mọi người đều đạt được ước muốn trong tầm tay. Chính vì vậy, người ta mới có câu nói: Người thành công luôn biết quý trọng và nâng đỡ nhân tài, chỉ có kẻ hèn kém mới muôn đời tìm mọi cách ganh ghét và giẫm đạp người khác.
Thay vì luôn luôn ích kỷ, chỉ biết hướng đến những lợi ích của riêng mình, hãy tìm cách chia sẻ những gì chúng ta đang có với những người xung quanh. Bằng con đường này, giá trị của sự hợp tác được nâng lên cao. Càng nhiều người đoàn kết với nhau, thành tựu chúng ta đạt được lại càng lớn, lợi ích tổng thể đem lại càng nhiều và giá trị có được cuối cùng lại càng quý giá hơn.
Muốn đi nhanh hãy đi một mình, nhưng muốn đi xa, chúng ta luôn phải đi cùng người khác. Vì thế, hành động dẫm đạp, chèn ép những người tài giỏi xung quanh là việc cực kỳ thiếu khôn ngoan, thậm chí phải nói là dại dột. Hãy nhớ một điều rằng: Dẫm đạp người khác, chỉ có họ thấp đi chứ chúng ta không thể cao hơn; còn ngược lại, hai người cùng nâng đỡ nhau thì cả hai cùng có thể chạm tới những tầm cao mới, gặt hái những trái ngọt thành công.
Web: cafebiz.vn