Bạn mình ở Mỹ là bệnh nhân Covid (Kỳ 1)
(Nguồn: Copy của anh Đỗ Cao Bảo)
Thật không ngờ một người bạn của mình ở Mỹ cũng trở thành bệnh nhân Covid-19. Bạn không những thuộc nhóm 4.68% người Mỹ bị nhiễm Covid-19 mà còn thuộc nhóm những người nhiễm nặng phải nhập viện cấp cứu.
Đến hôm nay bạn đã bị nhiễm 17 ngày và đã nằm bệnh viện điều trị được 10 ngày. Hiện tại bệnh tình đã thuyên giảm, bạn đã có thể ngồi viết lại quá trình bị nhiễm, tự điều trị ở nhà, cấp cứu nhập viện và điều trị trong bệnh viện.
Bạn ấy cho rằng câu chuyện của bạn có thể có ích cho những ai ở Mỹ bị nhiễm covid, có ích cho những ai không ở Mỹ hiểu người Mỹ sống và làm việc giữa đại dịch thế nào, khi nhiễm covid thì người Mỹ xử trí thế nào, hệ thống y tế, bệnh viện Mỹ và bác sĩ và nhân viên y tế Mỹ điều trị và chăm sóc bệnh nhân covid ra sao.
Được sự đồng ý của bạn ấy, tôi sẽ đăng bài viết của bạn ấy làm nhiều kỳ để các bạn đọc.
KỲ 1: MÙA LỄ KHÓ QUÊN
Nó đến, mấy ngày đầu tiên có vẻ như hiền lành, vô hại. Ừ thì mình cũng đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi, chắc chắn nó sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn thôi. Khi nó đến mình sẽ đón nhận nó, không ngạc nhiên, cũng không sợ hãi. Tất cả những gì cần có khi nó đến mình đã mua đủ, để sẵn trong nhà từ lâu.
Sống ở TX thì cần biết chuẩn bị để đón nó chứ không phải là tránh nó. Thực ra mình biết là không tránh được. Có tránh nổi không nếu trong nhà có người đi làm cho một hãng có hàng ngàn nhân viên, và hãng chưa đóng cửa một ngày nào kể từ khi nước Mỹ chính thức công nhận đã mở toang cửa đón đại dịch? (Cứ vài ngày lại có một người dương tính được ký giấy cho nghỉ hai tuần để cách ly, những người khác vẫn làm việc bình thường).
Có tránh nổi không khi mà chính mình cũng đi làm mỗi ngày và tiếp xúc với khách hàng của tiệm, những người có nó, có người thân có nó, biết và không biết ... mỗi ngày? Có tránh được không khi mà các chủ tiệm, nhà hàng, business nào cũng yêu cầu nhân viên của mình kín miệng nếu chẳng may có nó?
Có tránh được không khi chính mình cũng phải đi chợ, mua thức ăn, mua đồ dùng thiết yếu ... mỗi ngày? Có tránh được không khi mà con cái vẫn đến trường và đi khắp nơi, tiếp xúc với hàng chục hàng trăm người mỗi ngày?
Có tránh được không khi mà mình muốn tránh muốn phòng, nhưng rất nhiều người xung quanh mình, làm chung, sống chung với mình thì chỉ coi nó như cúm thường và gọi những nỗ lực phòng tránh là công cụ của truyền thông, là fakenews của chính trị gia?
Câu trả lời là không. Nó đã đến, vào lúc mà mình tưởng chừng như đã có thể cố gắng “hang in there” cho tới khi có vaccine.
o o o O o o o
Thứ Sáu, ngày 20 tháng 11, mình bắt đầu nhảy mũi ba bốn lần ở chỗ làm. Cũng không bận tâm lắm. Boss có vẻ còn lo lắng với chuyện đó hơn mình. Ổng hỏi có thấy gì bất thường không? Mình vô tư trả lời mình ổn, không có gì ngoài vài lần nhảy mũi đấy. Mùa lạnh năm nào mình chẳng hắt hơi sổ mũi dị ứng vài trận. Sau mới biết tại sao ổng lo.
Thứ bảy 21 tháng 11. Sáng dậy thấy người uể oải. Ngày nghỉ nên thoải mái nướng. Gần trưa cái bụng réo quá nên đành phải dậy. Ngó vào gương mới hoảng hồn: một bên mắt sưng đỏ húp híp. Vậy là allergy thật rồi. Lật đật mở tủ thuốc lấy viên thuốc dị ứng uống xong rồi ăn linh tinh cho qua bữa, rồi lại đi nằm.
Chủ Nhật 22 tháng 11. Đỡ mệt hơn hôm trước một chút, nhưng con mắt trái đỏ hơn. Mắt phải vẫn bình thường.
Thứ Hai ngày 23 tháng 11. Dường như không còn mệt nữa, chỉ còn con mắt đỏ là khá phiền. Nghĩ bụng chắc không ảnh hưởng công việc nên mình vẫn đi làm bình thường. Không ngờ vừa bước vào tiệm boss nói mình đi test COVID ngay. Ổng nói tuần trước ổng thấy đủ mọi triệu chứng, có lẽ ổng bị rồi. Trước đó ổng có nhậu với một người bị dương tính mà không biết.
Lúc này mình đã hiểu tại sao thứ sáu tuần trước boss lại lo lắng khi thấy mình nhảy mũi.
o o o O o o o
Đến trung tâm xét nghiệm, từ ngoài vào trong, ai cũng hỏi “hi, how are you doing today?” Bình thường thì chả sao, chỉ là câu cửa miệng. Nhưng lúc này nghe câu ấy muốn nổi điên. Nếu mà I’m doing ok thì sao phải tới đây chứ?
Anyways, lấy sample xong, điền thông tin cá nhân online xong, về nhà đợi ba ngày mới có kết quả. Vì lý do mình đi test là vừa exposed vừa show symptoms nên họ yêu cầu tự cách ly tại nhà cho tới khi có kết quả (họ sẽ email cho mình).
OK, đợi thì đợi, cách ly thì cách ly, nghỉ làm thì nghỉ làm. Negative thì đi làm tiếp, positive thì được nghỉ thêm, sao phải xoắn? Mình khỏe mà, có thấy gì ngoài con mắt đỏ đâu? Nếu có dương tính thì chắc mình cũng vượt qua dễ dàng thôi, rồi sau đó sẽ là tự do không còn nơm nớp lo lắng đề phòng nữa.
o o o O o o o
Thứ Tư trước lễ Tạ ơn , ngày 25 tháng 11, bảy giờ tối.
Email của Vault, kết quả POSITIVE.
Choáng váng ....
Rồi bình tĩnh lại ....
Quan trọng là mình vẫn khỏe, không thấy symptoms gì ngoài hai con mắt đã đỏ bằng nhau từ hôm thứ Ba 24 tháng 11, và thỉnh thoảng ho một hai tiếng. Không sốt, chỉ đôi lúc ớn lạnh , và chỉ một lát là hết.
Mai là Lễ Tạ Ơn, nhắn con gái mẹ phải cách ly vì POSITIVE với SARS-COV2. Con gái hỏi ai đưa Covid cho mẹ? Để con đánh cho một trận. Trả lời: có thể chính là con.
(Hết phần 1)
covid-19
,phòng chống
,sức khoẻ
Nếu bị nặng mà không được chữa trị kịp thời là nhanh tèo lắm hic.
Nguyễn Mai Quyên
Nếu bị nặng mà không được chữa trị kịp thời là nhanh tèo lắm hic.
Vy Hiền Tâm
Mình thấy nhiều người bị Covid bảo là ban đầu họ hầu như không có triệu chứng gì rõ rệt hết, bình thường đến nỗi họ thậm chí còn ko nghĩ là mình đã dính virus ý.
Đinh Tiến Công
Đúng là chỉ cần lơ là mất cảnh giác là thành nạn nhân ngay, cảm ơn bài chia sẻ của anh ạ!