Bạn có kỷ niệm khó quên nào với bác sỹ hay bệnh viện không?
Hôm nay là ngày 27/2, ngày vinh danh các Thầy thuốc và Y bác sỹ Việt Nam nên muốn đặt câu hỏi này tới các bạn, xem trong đời bạn đã gặp "lương y như từ mẫu" và "bất lương y" như thế nào, có kỷ niệm nào khó quên không?
Mình xin mở bát;
- "Lương y như từ mẫu" : chú bác sỹ khám và chữa bệnh phế quản cho mình ở Thanh Hoá. Giờ chú trở thành giám đốc một bệnh viện lớn rồi nhưng vẫn hiền từ và quan tâm. Mỗi khi mình lo lắng sức khỏe lại gọi về hỏi chú, nhờ tư vấn . Mình được chú chữa cho từ 2012, tới giờ cứ 1-2 năm mình lại được chú kiểm tra. Chú từng chữa bệnh cho ông ngoại mình hồi ông nằm điều trị dưới bệnh viện đó, cũng Ko thân thiết gì với nhà nhưng chú rất tận tình và mình có tặng quad cũng không bao giờ nhận. Nên năm nào 27/2 mở mắt ra mình cũng nhắn tin chúc mừng chú.
- Một lương y khác là một bác sỹ già ở bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, người đã làm thủ thuật nội soi ống mềm (gây tê) giúp mình khỏi bệnh (sau khi phẫu thuật không thành) . Mình nhớ mình rất đau, và bác sỹ ấy rất hiền từ, giúp mình Ko sợ hãi.
Đó là bác sỹ duy nhất đợt điều trị đó của mình Ko đòi hỏi, vòi vĩnh và rất quan tâm bệnh nhân . Mấy bác sỹ phẫu thuật khác thì vòi vĩnh, roiif bán thuốc này thuốc kia, hướng bệnh nhân qua phòng khám tư của mình thì mới quan tâm điều trị. Chỉ có bác sỹ già đó rất hiền từ, rất quan tâm.
- Case dở khóc dở cười: hồi mình nằm viện điều trị phục hồi ở Thanh Hoá, có cô điều dưỡng vào tận phòng vay tiền (1 cách vòi tiền ) mà cô đó thì nỗi ác mộng, mỗi lần tiêm Lát nát ven con nhà người ta nên giờ vẫn nhớ khuôn mặt đáng sợ của CÔ đó :))
bác sỹ
,lương y như từ mẫu
,thầy thuốc việt nam
,sức khoẻ
Với mình thì đó là một bác sỹ Đông y. Mình vẫn còn nhớ bác sống trong một căn nhà nhỏ hẹp trong một con hẻm trên đường Trần Quốc Thảo, Tân Bình. Ngôi nhà tuy nhỏ nhưng đông đúc, đầy ắp...người bệnh 😂 vì bác chữa rất mát tay. Kì đó mình đến khám vì bị bong gân do chạy nhảy không cẩn thận lúc tập võ.
Điều thú vị nhất về bác là bác chữa bệnh mà không cần bất cứ dụng cụ y khoa nào, cũng chẳng cần thảo dược gì ráo. Cả bộ đồ nghề chỉ bao gồm 2 thứ: 1 chiếc khăn tay nhỏ và 1 chai dầu, và...đôi tay của bác 😂 Do mình đã từng chấn thương nhiều lần và cũng đã đi nhiều bệnh viện khác nhau nên mình thấy ngay sự khác biệt.
Bác chữa rất nhanh: chỉ kêu mình nhắm mắt hoặc tập trung vào chiếc TV đang mở, xong 'rụp' một phát, bác dùng tay bẻ khớp đầu gối và gót chân mình, sau khi đã bôi qua một lớp dầu nóng. Mình nghe nhói đúng một phát, sau đó cảm thấy đi lại dễ dàng hơn hẳn. Bệnh không khỏi 100%, nhưng sau đó chỉ 1-2 tuần là mình hết đau.
Các bệnh nhân khác, đặc biệt là các chị em, chắc do sợ đau, nên la hét cũng dữ dội lắm 😂 Nói chung đó là một trải nghiệm chữa bệnh rất đặc biệt và thú vị đối với mình.
Hoàng Ân Điển
Với mình thì đó là một bác sỹ Đông y. Mình vẫn còn nhớ bác sống trong một căn nhà nhỏ hẹp trong một con hẻm trên đường Trần Quốc Thảo, Tân Bình. Ngôi nhà tuy nhỏ nhưng đông đúc, đầy ắp...người bệnh 😂 vì bác chữa rất mát tay. Kì đó mình đến khám vì bị bong gân do chạy nhảy không cẩn thận lúc tập võ.
Điều thú vị nhất về bác là bác chữa bệnh mà không cần bất cứ dụng cụ y khoa nào, cũng chẳng cần thảo dược gì ráo. Cả bộ đồ nghề chỉ bao gồm 2 thứ: 1 chiếc khăn tay nhỏ và 1 chai dầu, và...đôi tay của bác 😂 Do mình đã từng chấn thương nhiều lần và cũng đã đi nhiều bệnh viện khác nhau nên mình thấy ngay sự khác biệt.
Bác chữa rất nhanh: chỉ kêu mình nhắm mắt hoặc tập trung vào chiếc TV đang mở, xong 'rụp' một phát, bác dùng tay bẻ khớp đầu gối và gót chân mình, sau khi đã bôi qua một lớp dầu nóng. Mình nghe nhói đúng một phát, sau đó cảm thấy đi lại dễ dàng hơn hẳn. Bệnh không khỏi 100%, nhưng sau đó chỉ 1-2 tuần là mình hết đau.
Các bệnh nhân khác, đặc biệt là các chị em, chắc do sợ đau, nên la hét cũng dữ dội lắm 😂 Nói chung đó là một trải nghiệm chữa bệnh rất đặc biệt và thú vị đối với mình.
Ms Trần