Bạn có bao giờ bị cô lập không?
Khi xem video dưới đây mình luôn vỡ òa cảm xúc, video làm mình liên tưởng 10 năm về trước khi vấn còn là học sinh cấp một, cấp hai mọi người coi mình là khờ hạo, học ngu và cho mình ra rìa. Khi lớn lên mình ít hòa đồng với những người xa lạ. Có nhiều người muốn kết giao nhưng mình từ chối họ. Vì những vết thương trong lòng còn quá lớn. Dù vậy, mình vẫn kết giao với một số người bạn làm việc, họ cho mình ấm áp, tình thương mà mình mãi sau này không bao giờ quên.
tamsu
,doncoi
,codon
,chuyện tuổi 20s
,tâm sự cuộc sống
Đã từng, hồi cấp 3 mình bị cô lập vì ngoại hình chẳng mấy ưa nhìn nhưng thành tích học tập lại vượt xa chúng nó. Mình từng chọn cách im lặng, chịu đựng cho đến khi mình ý thức được việc mình đang làm thật hèn hạ:))). Đúng vậy, việc bản thân mình chịuđựng như vậy thật là hèn nhát.
Đến bây giờ thì thi thoảng mình vẫn cảm thấy cô đơn nhưng có lẽ nó khác với việc mình bị cô lập
Thiên An
Đã từng, hồi cấp 3 mình bị cô lập vì ngoại hình chẳng mấy ưa nhìn nhưng thành tích học tập lại vượt xa chúng nó. Mình từng chọn cách im lặng, chịu đựng cho đến khi mình ý thức được việc mình đang làm thật hèn hạ:))). Đúng vậy, việc bản thân mình chịuđựng như vậy thật là hèn nhát.
Đến bây giờ thì thi thoảng mình vẫn cảm thấy cô đơn nhưng có lẽ nó khác với việc mình bị cô lập
Hoàng Nam
Ngày xưa đây là cảm giác đáng sợ nhất mà mình từng trải qua hồi cũng còn c2,c3 như bạn. Đã học nhiều rồi còn chả có ai để trò chuyện, chia sẻ. Nhiều lúc tủi thân phát khóc luôn, cũng không hiểu điều gì mà mọi người lại cách biệt bản thân mình đến thế!
Người ẩn danh
Có chứ, ngày xưa chuyển nhà từ quê lên thành phố bị như thế suốt, ròng rã 3 năm trời cứ lủi thủi chơi 1 mình vậy thôi, ban đầu thấy hơi tủi thân nhưng sau làm quen với cảm giác cô đơn dần dần với bắt đầu thích gì cũng một mình:)) Quen rồi thì bắt đầu có bạn, có nhiều bạn ở đằng khác, chúng nó chơi cũng đẹp nên đến bây giờ vẫn còn chơi với nhau. Khác biệt cũng không sao cả, quan trọng là góc nhìn mình thế nào, bản thân mình có mạnh mẽ không thôi.
NhưHuỳnhh
Tôi vốn dĩ là một người ưa nói thích được hoà nhập với mọi người, nhưng khi lên cấp 3 tôi đã bị cô lập bởi lớp của mình trong suốt 2 năm liền, tôi cứ nghĩ do mình ko phù hợp với lớp nên cũng mặc kệ để họ chỉ trích mĩa mai tôi, tôi chỉ chịu đựng và im lặng. Cho đến khi lên 12 tôi đã xin chuyển qua 1 lớp khác nhầm tìm kiếm sự kết nối giữa bạn bè xem tôi có phù hợp ko, thì được 1 tháng do vết thẹo nhạy cảm của tôi chỉ vì 1 lời nói đùa tôi đã nghĩ họ đang chọc tức và miệt thị tôi, tôi phản kháng và trả lời nói những lời ko hay, khiến cả lớp phải xa lánh tôi vì 1 câu nói ko mấy là đì họ xuống, họ dường như mỗi ngày đều kím chuyện và nói xéo tôi đem tôi ra làm trò cười cho cả lớp, họ soi mói và tìm đủ cách để hạ thấp tôi. Đến giờ tôi cảm thấy mình chỉ muốn 1mình, tôi sợ phải tiếp xúc với nhiều người, sợ ánh mắt mọi ng nhìn nhận mình, sợ những lời đã kích đến tâm hồn tôi, nhưng tôi chỉ có thể im lặng chịu đựng và khoc khi về nhà. Thật sự thì tôi bây giờ nghĩ tới cảnh đến lớp đã ngán ngẫm ra. Tôi không biết mình nên bỏ học hay là tiếp tục chịu đựng như thế đến bao giờ nữa:))
Chou Chou
Ngô Lan Hương
Ngao Ngan
Đây là một mẩu chuyện nhỏ và suy nghĩ của mình. Mình học dở văn nên viết không được hay mọi người thông cảm nha.
Minh Khang
Làm sao để ghép video vào câu hỏi vậy bạn?